ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 391

Ngô Cứ Lam dẫn theo tôi tránh được nhiều du khách ở ngã tư đường,

hướng về phía công viên ở gần đó, càng đi khung cảnh càng vắng vẻ. Đúng
là thời tiết cuối thu tháng 10, đường phố New York đặc biệt sáng lạn, giống
như một bức tranh mang đầy đủ màu sắc của ánh sáng.

Không khí cuối thu mát lạnh trong lành, trời xanh mây trắng, những con

đường thật dài rợp bóng mát, cây đại thụ cao vút, có vàng kim óng ánh, có
ửng đỏ lóa mắt, trên mặt đất trải một lớp mỏng đầy lá rụng, các loại sắc thái
giao hòa, từ xa xa nhìn lại, chúng tôi giống như đang đi trên gấm hoa rực
rỡ.

Tôi đang ngất ngây vì phong cảnh, đột nhiên nghe được tiếng nói của

Ngô Cứ Lam: “Anh không thích rạp hát! Thính giác và khứu giác của anh
so với loài người đặc biệt nhạy cảm, trong rạp hát âm thanh ồn ào, một đám
người ngồi chật chội đông đúc, đối với lỗ tai và mũi của anh đều là một loại
tra tấn.”

Tôi ngơ ngác, “Chính anh đã nói… Anh có ấn tượng sâu sắc đối với rạp

hát, em nghĩ anh cảm thấy vui vẻ khi đi xem.”

Ngô Cứ Lam ngắm nhìn bầu trời màu lam cuối ngày ở xa xa, nói: “Anh

đã từng nói với em, năm đó, anh chỉ ở New York trong thời gian ngắn, bởi
vì đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nên trước hết không thể
không rời khỏi New York để về biển. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó là
anh bị người ta biết được thân phận, bị giăng bẫy bắt được.”

Tôi “A” lên một tiếng, dường như thất thanh hoảng hốt, mặc dù biết rất

rõ Ngô Cứ Lam hiện tại vẫn bình yên đứng trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn
cảm thấy lo lắng sợ hãi. Cho dù là phương Đông, hay Phương Tây, thì loài
người đối với “loài sinh vật khác” đều có dòng máu nhẫn tâm giống nhau
như đúc, tôi nhịn không được, hỏi: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.