ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 393

lịch sử nhấn mạnh, đây là một trung tâm giải trí lớn nhất gồm bốn tầng lầu,
nằm ở góc phố phía tây của Broadway, là nơi tập trung những văn hóa thịnh
hành của Mỹ thời bấy giờ, đáng tiếc nó đã bị thiêu rụi chỉ trong một đêm.
Tôi còn cảm thấy tiếc vì nó đã bị tiêu hủy vào năm Ngô Cứ Lam rời khỏi
nước Mỹ, nếu không tôi đã sắp xếp biểu diễn ca kịch ở đó.

Ngô Cứ Lam mỉm cười trấn an tôi, “Đã là chuyện của hơn trăm năm

trước, là quá khứ rồi!”

Đúng vậy! Tất cả đã là quá khứ, hiện tại hắn vẫn bình an vô sự ở bên

cạnh tôi! Tôi nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền cảm thấy cực kỳ áy náy vì chính
ý định tùy tiện của mình, “Em… Em không biết anh đối với rạp hát… Em
nghĩ… Xin lỗi anh!”

Ngô Cứ Lam nửa thật nửa giả nói: “Em cho anh biết vừa rồi em buồn bực

cái gì, anh sẽ tha lỗi cho em.”

“Anh… sao anh biết em đang buồn bực?”

Ngô Cứ Lam vừa nắm tay tôi chậm rãi đi từng bước, vừa liếc mắt nhìn tôi

một cái, thản nhiên nói: “Cảm xúc của em rất rõ ràng, cảm giác của anh
cũng không phải là chậm chạp.”

Tôi cắn môi, lắp bắp nói: “Em nghĩ tới những cô gái trước kia của anh.”

Ngô Cứ Lam lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi không dám đối diện với hắn, chỉ cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Kỳ

thật, trước đây anh có bao nhiêu bạn gái, thậm chí là kết hôn, cũng rất bình
thường! Em chỉ là tùy tiện suy nghĩ, anh yên tâm, em có thể hiểu được…”

Ngô Cứ Lam dùng tay nâng cằm, khiến khuôn mặt của tôi ngẩng lên, ép

buộc tôi đối diện với hắn, “Không có!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.