ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 394

“Không, không có?” Giây phút này, biểu hiện của tôi lại giống như kẻ

ngốc.

“Không có ai cả, em là duy nhất.”

Nếu như lời nói này xuất phát từ người con trai khác, tôi chỉ xem đó là lời

nói dối ngon ngọt, sẽ mỉm cười bỏ qua, nhưng những lời này lại xuất phát
từ Ngô Cứ Lam. Tuy biểu cảm của hắn bình thản, ngữ khí cũng bình thản,
nhưng đó chính là tuyên bố một sự thật tôi sẽ không bao giờ hiểu lầm, đó
cũng chính là lời nói đúc kết được từ ngàn năm qua. Tôi biết mình nông
cạn, ích kỷ, keo kiệt, nhàm chán, nhưng khi biết được không có cô gái nào
nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn, không có người con gái nào được hắn quan
tâm chăm sóc, không có phụ nữ nào để lại bóng dáng trong lòng hắn…
Niềm vui sướng của tôi lại trở nên mạnh mẽ, khiến tôi nhịn không được mi
mắt ngân ngấn lệ.

“Em…” Ngô Cứ Lam vươn tay, dùng ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau đi

giọt lệ nơi khóe mắt của tôi, dường như không biết nên đối với tôi như thế
nào mới tốt.

Tôi ngượng ngùng nghiêng đầu tránh né, giống như một cô gái biết mình

được chiều chuộng, ngang ngược cố chấp đòi hỏi ngày càng nhiều, “Thời
gian dài như vậy, không có ai hết sao? Em không tin! Cho dù anh không
thích người khác, chắc chắn cũng có người khác thích anh!”

Ngô Cứ Lam khẳng định nhìn ra tôi đang được cưng chiều nên kêu ngạo,

hắn véo mặt của tôi một chút, cười như không cười nói: “Em cho rằng mỗi
cô gái đều giống như em da mặt dày còn hơn vỏ con rùa biển chắc?”

Tôi lập tức cảm thấy xấu hổ, ngang ngược nói không thèm để ý: “Da mặt

em sao mà dày được? Da mặt của anh mới dày!”

Hắn cười nói: “Ừ, da mặt anh dày! Thẩm La nhà chúng ta da mặt còn

mỏng hơn thịt của con hào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.