ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 40

Chỉ cần không phải là ngất xỉu, tắm lâu một chút, ngâm lâu một chút, tôi

tuyệt đối không có ý kiến.

Tôi dẹp gọn bàn ghế mây vào một góc sân vườn, thức ăn cũng đã bày sẵn

trên bàn, được đậy kỹ trong cái lồng bàn để tránh ruồi nhặn. Chờ đến khi
Ngô Cứ Lam đi ra, là có thể ăn cơm.

Trời chưa tối hẳn, nhưng thực sự không còn nóng bức, gió thổi nhẹ cảm

giác rất sảng khoái. Trước kia, khi trời không có nổi gió hay đổ mưa, tôi và
ông nội vẫn thường ngồi ăn cơm ở trong sân. Tôi ngồi trên ghế, vừa phe
phẩy cái quạt hương bồ, vừa ngửa đầu, nhìn lên mái hiên. Một góc trời
xanh, vài đám mây trắng, bốn phía không có tiếng xe cộ ồn ào, cũng không
có tiếng người ầm ĩ, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây cùng tiếng côn
trùng, hoàn cảnh quen thuộc, yên tĩnh đến quen thuộc, khiến bên trong nỗi
nhớ thương của tôi có chút gì đó thích thú.

Cảm giác có bóng đen che khuất tầm mắt, tôi giật mình nhận ra Ngô Cứ

Lam đã đứng trước bàn ăn. Tôi không để ý nhìn về phía hắn, lại kinh ngạc
đến nỗi làm rơi cái quạt ở trong tay xuống đất.

Dưới ánh trời chiều, bóng người trên mặt đất, hắn mặc quần đen áo trắng,

thẳng tắp đứng đó, vững chải tựa tùng bách, hiên ngang tựa vầng dương,
nét mặt như họa, khí chất như trăng, thật không giống với người ở trần thế.

Không biết có phải do hắn đã sớm có thói quen bị người khác nhìn bằng

ánh mắt sợ hãi như vậy, hay căn bản hắn không để ý đến? Hắn bình thản
ung dung ngồi xuống, “Quần áo rất vừa người, cảm ơn.”

“À, ừ… Không cần khách sáo, ăn, ăn cơm đi!” Tôi lấy lại tinh thần, nhặt

cái quạt lên, che dấu sự xấu hổ, trong lòng như có hàng vạn cây cỏ cào
xước đến cồn cào, đây thật sự là gã đàn ông nghèo hèn ngất xỉu ở trước cửa
nhà tôi sao? Hắn tắm rửa sạch sẽ đã vậy còn quá đẹp mắt?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.