ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 44

Từ lúc xin nghỉ việc đến nay, tôi đã có hơn nửa năm không làm gì, ba tôi

lo lắng cho công việc của tôi, ông khẳng định tôi đã quá tùy hứng, không có
chút gì lo lắng cho tương lai. Nhưng ba tôi không biết, bởi vì ông không có
gánh vác trách nhiệm đối với ba của mình, tôi luôn lo lắng cho tương lai,
cũng luôn quyết tâm cố gắng.

Trước lúc ông nội phát bệnh, thậm chí có thể nói lúc tôi vừa lên đại học,

tôi đã có ý định sẽ quay về hải đảo định cư. Nhưng khi đó, ăn, ở, đi lại đều
cần tiền, tôi đã lấy đi không ít tiền dưỡng lão của ông nội, tôi không thể nào
lại liên lụy ông thêm được nữa. Vì kế hoạch “Quay về nhà định cư”, tôi đã
cố gắng tăng ca, cố gắng kiếm tiền, chờ tích góp đủ tiền sẽ trở về đảo, thuê
một căn nhà cũ ở ven biển, sửa sang lại thành quán cà phê, vừa có thể chăm
sóc gần gũi ông nội, vừa có thể hướng mặt ra biển rộng, hưởng thụ đời
người đơn giản. Nhưng, con cháu muốn chăm sóc mà người thân không
còn, thời gian đã không chờ được tôi.

Nếu tôi biết trước ông đi sớm như vậy, nếu tôi nói với ông tôi không lưu

luyến gì ở thành phố lớn sớm hơn một chút, thì có lẽ… Nhưng mà, trên đời
này không có cái gì gọi là biết trước.

Đang lúc hối hận, tôi chợt nghe Ngô Cứ Lam nói: “Phòng tắm đã quét

dọn xong, cô còn muốn tôi làm gì nữa không?”

Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn từ nhà vệ sinh đi về phía tôi, bước chân

ung dung, tiêu diêu tự tại, trên người mặc áo trắng quần đen rẻ tiền, lại
giống như danh sỹ nước Ngụy (2.2) mang dáng vẻ “Mây bay phiêu lãng,
rồng lượn oai phong” (2.3). Tôi nhịn không được chăm chú nhìn hắn một
lúc, mới nói: “Không còn việc gì cả, tôi sẽ dẫn anh đi xem qua nơi anh sắp
ở!”

(2.2) Một trong ba nước thời Tam Quốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.