ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 441

Giang Dịch Thịnh thiếu chút nữa bị nghẹn vì miếng mì vừa ăn vào

miệng, hắn tỏ vẻ quái lạ hỏi: “Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”

Tôi biết đây là đề tài không nên dây dưa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Vu

Tịnh Tịnh đang rất xấu hổ, liền vội vàng cười ha ha: “Đương nhiên là nói
đùa rồi! Anh ấy đang có chút bực bội thôi mà!”

Ngô Cứ Lam liếc mắt nhìn tôi một cái, không có ý phản bác lời nói dối

thiện chí của tôi,

Ăn xong bữa tối, thu dọn xong xuôi, sắc trời gần như tối đen.

Giang Dịch Thịnh vừa uống rượu, vừa hứng trí bừng bừng đề nghị:

“Hôm nay là ngày 15 âm lịch, đêm trăng tròn. Đợi mặt trăng lên cao, chúng
ta cùng nhau câu cá đi!”

Tôi lập tức từ chối, “Buổi tối hôm nay, em muốn cùng Ngô Cứ Lam ở

một mình với nhau. Là một mình! Chỉ có em và Ngô Cứ Lam thôi!” Giang
Dịch Thịnh từ nhỏ đã thích náo nhiệt, tự nhiên xông ra một kẻ thích không
gian riêng tư như tôi, hắn nhất định phải nhảy vô phá đám.

“À——“ Giang Dịch Thịnh không biết nghĩ đến điều gì, cười gian không

chịu được. Hắn đặt ly rượu xuống, mở cửa sổ ra, nhìn một vòng bên ngoài,
“Trời biển tịch mịch như vậy, hai người thật có nhã hứng, tối nay có gió
lớn, cẩn thận coi chừng cảm lạnh!”

Tôi phản ứng trong chớp mắt, mới hiểu được lời nói thô tục của hắn, nhịn

không được liền đấm vào lưng hắn một đấm, “Sao anh lại có tư tưởng xấu
xa như vậy?”

Giang Dịch Thịnh hét lên rồi ngã gục, nằm xụi lơ ở trên bàn.

Tôi cười đẩy hắn, ‘Đừng có giả bộ yếu đuối nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.