ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 440

Tiếng cười nhạo của Giang Dịch Thịnh lập tức im bặt, hắn trợn mắt há

hốc mồm nhìn cái cục méo mó không ra hình dạng gì ở trong lòng bàn tay.

Tôi vốn vô cùng hoài nghi, kỳ thật Ngô Cứ Lam không ngại mặt quần áo

ướt sũng trước mặt mọi người, mà là giống như tôi trong lúc này ——
ngượng ngùng chạy trối chết! nhưng xem hắn còn có tin thần giúp tôi trả
đũa Giang Dịch Thịnh, tôi lại cảm thấy mình thật sự đã suy nghĩ nhiều!

Tôi cầm lấy khối lon bia đã bị Ngô Cứ Lam làm ra méo mó kia, vừa lật

qua lật lại xem, vừa nhịn không được nở nụ cười.

Cho dù thế nào, tôi đều đã bị hắn làm cho thành da mặt dày, nhưng đối

với đoạn tình cảm này, hắn cũng ngượng ngùng khẩn trương, cũng bởi vì
một sự đụng chạm vô cùng gần gũi mà không khống chế được bản thân.

Tôi cảm thấy thỏa mãn, liền suy nghĩ, lúc này chỉ là chuyện thường thôi!

Tốt xấu gì tôi cũng đã xem qua người ta ở trong phim truyền hình, những
cảnh thể hiện tình cảm mãnh liệt hơn còn chưa được thấy hay sao? Tôi
không thể nào so với hắn, một người cổ lỗ sĩ, lại càng xấu hổ khẩn trương
hơn hắn !

Cùng người yêu ở gần nhau, thời gian luôn trôi qua đặc biệt nhanh, chỉ

cảm thấy mặt trời vừa dâng lên không bao lâu, liền đã đến lúc mặt trời lặn.

Chúng tôi neo thuyền lại giữa biển, vừa thưởng thức ánh nắng hoàn hôn,

vừa dùng bữa tối. Vu Tịnh Tịnh làm món mì Spagetti sốt hải sải, cực kỳ
ngon miệng, Ngô Cứ Lam không thích ăn Spagetti có mùi vị nồng đậm, nên
chỉ ăn một ít mì.

Tôi nhớ rõ Ngô Cứ Lam không chán ghét những ăn có mùi vị nồng như

vậy, nên kỳ lạ hỏi: “Hôm nay anh ăn kiêng sao?”

Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Nếu không phải món ăn do chính mình

nấu, để nhạt một chút, có thể biết được trong đó có bỏ thuốc hay không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.