ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 476

Đến cuối hành lang, Chu Bất Văn rẽ sang hướng khác, dẫn tôi ra tới

boong thuyền.

Gió biển lạnh toát thổi mạnh, tôi rùng mình một cái, đầu óc trở nên cực

kỳ thanh tĩnh.

Chu Bất Văn đi đến bên cạnh tôi, “Chuyện của ba em, anh xin lỗi! Anh

đã bảo bọn họ dùng tiền giải quyết mọi chuyện một cách hòa nhã, nhưng
không ngờ lại xảy ra tai nạn xe.”

“Với tính khí mẹ kế của em, không thể trách người khác, Thẩm Dương

Huy nói bà ấy gây náo loạn ở trên xe, kết quả bà ta không sao, chỉ có ba em
là sống chết chưa rõ.”

Đối với những đứa trẻ có gia đình phức tạp như chúng tôi, thì ngoại trừ

chính bản thân chúng tôi ra, những người khác sẽ không biết nói cái gì. Chu
Bất Văn an ủi tôi, nói: “Nghe nói đã nhờ đến bác sỹ tốt nhất Thượng Hải,
chú chắc chắn sẽ bình an.”

Tôi dừng bước, nói: “Ba của em hiện tại đang bị đe dọa đến tính mạng,

nếu Thẩm gia nhà em có thuốc cải tử hồi sinh, em đã sớm mang đi cứu ba
rồi! Em thật sự không biết, thậm chí còn chưa nghe qua cái gì là thuốc cải
tử hồi sinh!”

Chu Bất Văn nói: “Anh tin em!”

Tôi nói: “Ông lão Phong gì kia rõ ràng là đang bị bệnh nguy kịch, chắc

bởi vì sợ chết, nên mới cố chấp theo đuổi một ảo tưởng vô căn cứ như vậy,
chẳng lẽ anh cũng phải điên theo ông ta luôn sao?”

Tôi cố ý dùng từ không tôn trọng xưng hô Chu lão đầu, sau đó quan sát

phản ứng của Chu Bất Văn, Chu Bất Văn vẫn tỏ ra bộ dáng tao nhã bình
tĩnh như cũ, không có chút hờn giận, hiển nhiên chẳng có chút cảm tình nào
với Chu lão đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.