ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 477

Chu Bất Văn nói: “Anh thì không tin, nhưng lời nói của ông nội không

phải hoàn toàn vô lý. Em làm sao giải thích ông tổ của em có kỹ năng bơi
phi thường như vậy, còn bức hải đồ được giấu trong cái gương đồng kia
nữa.”

“Kỹ năng bơi lội của ông tổ em chưa có ai thật sự trông thấy, có lẽ do ông

may mắn, cộng với kỹ thuật bơi cũng thật sự tốt, còn việc lấy được trân
châu mà không ai lấy được, có thể chỉ là nói đùa. Về phần bức hải đồ trong
cái gương đồng, có lẽ do cơ duyên hảo hợp, ông tổ được một quan lớn phú
quý nào đó ban tặng, ông không dám nói thật, nên mượn cớ bịa ra chuyện
cá thần…”

Tôi đang cố gắng thuyết phục Chu Bất Văn, một giọng nói cất lên ngắt

lời tôi.

“Hai người đang nói chuyện gì đấy?” Chu Bất Ngôn sắc mặt không chút

tức giận, dẫn theo một gã đàn ông cầm súng đang từ khoang thuyền đi ra.

Chu Bất Văn mỉm cười, thản nhiên nói: “Đang nói chuyện ông nội nói

lúc nãy.”

Chu Bất Ngôn mặt hơi trầm xuống, “Nghe nói ông nội lại không khỏe,

chúng ta đến thăm ông một chút đi!”

Chu Bất Văn nói: “Được!” Anh ta chỉ vào tôi, hạ lệnh với gã đàn ông kia:

“Dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi đi.”

Chu Bất Ngôn cười tủm tỉm kéo lấy cánh tay của Chu Bất Văn, xoay

người bước đi.

Tôi nâng cao giọng, lớn tiếng nói: “Chu tiểu thư! Chu Bất Văn đối với tôi

chỉ là tình cảm anh em lúc nhỏ, bởi vì hai chúng tôi đều có hoàn cảnh gia
đình đặc biệt, coi như là đôi bạn cùng chung hoạn nạn, cho nên anh ấy mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.