ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 487

Ngô Cứ Lam hiển nhiên chưa từng xem qua bộ phim điện ảnh tình yêu

lãng mạn nổi tiếng nhất thế giới này, nên không để tâm đến sự hài hước của
tôi. Hắn khoác tay lên cổ tôi, mặc kệ tim tôi đang đập nhanh, “Em có thể
chịu đựng nhiều lắm là nửa giờ.”

Tôi bắt đầu tính thời gian, hai chiếc ca nô đến cách đây nửa canh giờ, tôi

ở trên thuyền của Chu Bất Văn bọn họ hơn một giờ, nói cách khác, cho dù
có đi thuyền cũng cần ít nhất nửa giờ nữa mới có thể quay về du thuyền của
chúng tôi. Tôi thử hỏi: “Có thể quay về du thuyền của chúng ta không?”

Ngô Cứ Lam nói: “Nếu anh không mang theo em, đại khái 40 phút có thể

về đến du thuyền, nhưng nhiệt độ cơ thể của em sẽ xuống càng nhanh hơn,
có lẽ chỉ sau 10 mấy phút đồng hồ em sẽ bắt đầu hôn mê.”

Tôi bắt đầu cảm thấy hành động nhảy xuống biển của mình thật sự quá lỗ

mãng, khó trách Ngô Cứ Lam chỉ theo sau thuyền của Chu Bất Văn bọn họ,
không xúc động hấp tấp muốn cứu tôi, bởi vì hắn biết rõ thân thể của tôi
yếu ớt đến thế nào.

Tôi lúng túng hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Ngô Cứ Lam nói: “Cố gắng duy trì nhiệt độ cơ thể của em, chờ Violet

đến. Sau khi em bị bắt đi, anh đã gọi điện thoại báo tin cho bà ta hay, bà ta
sẽ phái người lái trực thăng đến đón chúng ta.”

Tôi lập tức phấn khởi, liền đánh một bên vai của hắn, “Anh cố ý làm em

sợ!”

Ngô Cứ Lam đứng thẳng ở trong nước, bế tôi lên cao. Hắn quay lưng về

hướng gió, giúp tôi chặn cơn gió lạnh, “Bắt đầu từ bây giờ, cố gắng co
người lại, giảm bớt nhiệt độ cơ thể bị mất đi, nhưng phải luôn nói chuyện
với anh, để duy trì tỉnh táo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.