ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 489

Cơ thể của tôi ngày càng trở nên cứng ngắc, tuy rằng trong đầu vẫn nhớ

kỹ lời nói của Ngô Cứ Lam, kiên trì nói chuyện với hắn, duy trì đầu óc tỉnh
táo. Nhưng không chỉ có cơ thể bị đông cứng, ngay cả ý nghĩ cũng giống
như bị đông cứng, không phải tôi không muốn nói chuyện, mà hoàn toàn
không thể nghĩ ra được muốn nói cái gì.

Ngô Cứ Lam dùng răng nanh nhẹ nhàng cắm vào môi của tôi một chút,

“Tiểu La, nói chuyện với anh nào.”

“À, em, em muốn… Muốn…” Tôi lại ngậm miệng lại.

Ngô Cứ Lam hỏi: “Tại sao em lại nhảy xuống biển? Anh thấy lúc trên

thuyền em vẫn còn bình tĩnh, anh vốn nghĩ chờ sau khi Violet đến, mới
hành động.”

Tôi lập tức tỉnh táo, chuyện quan trọng như vậy tôi lại quên không nói

cho hắn biết.

Tôi cố gắng giữ vững tinh thần nói: “Ông nội của Chu Bất Văn đang tìm

thuốc cải tử hồi sinh, ông ta nói ông tổ của em đã gặp qua cá thần… Chính
là người cá. Ông ta tìm được trên cái gương đồng ở nhà em một bức hải đồ
làm từ tơ lụa của người cá, ông ta tin rằng người cá biết được cách trường
sinh bất lão, có thể trị được bệnh của ông ta, giúp ông ta cải tử hồi sinh.”

Ngô Cứ Lam không hờn giận, nói: “Đây là nguyên nhân khiến em đột

nhiên nhảy xuống biển sao?”

“Đúng vậy! Không thể để bọn họ… phát hiện ra anh.”

“Không phải anh đã nói, có thể dùng anh trao đổi an toàn cho em sao?”

Tôi tức giận, “Ngô Cứ Lam, anh bị bệnh thần kinh à? Anh coi mình là cái

gì? Anh cho rằng cái gì cũng có thể lấy ra để trao đổi sao? Em có thể dùng
tiền bạc hoặc đồ vật quý giá này nọ để trao đổi an toàn cho em, nhưng em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.