ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 494

“A Lô!”

“Giải phẩu đã thành công, ba qua khỏi rồi! Bác sĩ nói chắc chắn có thể

hoàn toàn bình phục! Chị, cảm ơn bạn bè bác sĩ của chị…”

Nghe được tin tức ba bình an, tôi vốn nghĩ lập tức cúp điện thoại. Nhưng

tiếng xưng hô “Chị” ở bên kia truyền đến làm cho tôi ngây ngốc một lúc
lâu.

Thẩm Dương Huy dường như cũng hiểu được ngượng ngùng, liền vội vã

nói: “Mẹ của tôi gọi tôi rồi, tôi cúp điện thoại đây, nói chuyện với chị sau!”

Nhưng nó cũng không lập tức cúp điện thoại, mà lại nói rất nhanh: “Này,

chị không cần phải đến Thượng Hải, dù sao nhìn thấy mẹ của tôi sẽ lại cãi
nhau, làm cho mọi người không được thoải mái, chẳng có ý nghĩa gì! Đợi
đến nghỉ hè sang năm, tôi với ba sẽ về hải đảo thăm chị, tôi sẽ nghĩ cách để
mẹ tôi ở lại Thượng Hải, chỉ có tôi và ba về thăm chị thôi! Đến lúc đó chị
phải dẫn tôi đi ra biển chơi đó nha! Xin chào!”

Tôi ngơ ngác cầm điện thoại, hoài nghi thính giác của mình đã bị đông

lạnh đến mức có vấn đề, nghe ra mấy câu mơ hồ như vậy, Thẩm Dương
Huy gọi tôi là “Chị” sao?

Vài tiếng kêu to, từ 2 chiếc ca nô truyền đến, “Tìm được rồi! Tìm được

rồi!”

Tôi phục hồi lại tinh thần, nguy cơ đã ở trước mắt, tôi cố không nghĩ đến

tiếng gọi “Chị” kỳ quái của Thẩm Dương Huy nữa.

“Bên kia! Ở bên kia!”

Bọn họ phát hiện ra chúng tôi trên dụng cụ dò tìm, chiếc ca nô liền chạy

về phía chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.