ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 507

Tôi buồn bực hỏi: “Ngô Cứ Lam tại sao lại muốn làm tôi bất tỉnh?”

Vu Tịnh Tịnh kinh ngạc nói: “Không phải cô bị bọn cướp đánh cho bất

tỉnh sao? Ông chủ đã nói với cảnh sát như vậy!”

Bọn cướp đánh bất tỉnh? Rõ ràng là hắn đánh tôi ngất xỉu, không phải

sao? Tôi mặt đầy hoang mang dùng tay sờ vào sau gáy của mình, cũng
không biết hắn làm thế nào để tôi ngất xỉu, thật ra tôi không cảm thấy đau.
Nhưng tại sao lại làm vậy?

Vu Tịnh Tịnh suy nghĩ, liền nở nụ cười, “Ông chủ dịu dàng chăm sóc như

vậy mà cứ giấu trong lòng!”

Giang Dịch Thịnh an ủi tôi, nói: “Ngô đại ca là vì muốn tốt cho em, hoàn

cảnh ở đó không nhìn thấy là tốt nhất! Anh là người đã có thói quen nhìn
qua xác chết cũng có chút chịu không nổi.”

Tôi hỏi: “Bị làm sao?”

Vu Tịnh Tịnh dùng lời ít ý nhiều đem toàn bộ sự việc sau khi tôi bất tỉnh

kể lại một lần.

Chu lão đầu tuổi già sức yếu, vẫn duy trì tính cách hung hãn của hải tặc,

ông ta không chút sợ hãi đối mặt với quân đội của chính phủ, còn có ý đồ
phản kháng. Nhưng những thuộc hạ dưới tay của ông ta không phải ai cũng
tham lam, cũng tàn nhẫn giống như ông ta, trước hỏa lực áp đảo của quan
đội chính phủ, Chu lão đầu cùng với nhóm người dùng tay không làm vũ
lực của ông ta liền lập tức đầu hàng.

Ý đồ phản khán đã bị đáng ngục, Chu lão đầu và tâm phúc của ông ta đều

bị bắn chết.

Tôi và Ngô Cứ Lam là người bị hại được giải cứu thành công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.