ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 61

tôi, hắn liền xoay người lẫn tránh vào phòng trong. Tôi ngăn hắn lại, trong
nháy mắt ra quyết định, tôi kinh doanh buôn bán quang minh chính đại,
thuê người làm, chẳng có gì phải trốn tránh.

Tôi nhỏ giọng nói với Ngô Cứ Lam: “Là bạn thân của tôi, con người rất

tốt, cứ chờ ở đây tôi giới thiệu cho hai người quen biết.” Nói xong, tôi chạy
ra mở cửa.

“Tiểu La, không cần nấu cơm, tối nay ra ngoài ăn đi.” Giang Dịch Thịnh

vừa nói chuyện, vừa đi vào cửa.

Đi theo phía sau hắn còn có hai người, một cô gái mặc váy liền áo trẻ

tuổi, tóc xõa ngang vai, dáng người yểu điệu, gương mặt thanh tú; một nam
nhân đeo kính, khí chất nhã nhặn, là luật sư Chu Bất Văn hôm qua đã gặp.

Tôi sửng sốt một chút, trước hết khách khí chào hỏi Chu Bất Văn: “Chu

luật sư, chào anh.”

Giang Dịch Thịnh cười ha ha, chụp vào bả vai của Chu Bất Văn, nói:

“Thật đáng thương, đối diện mà còn chẳng nhận ra! Tiểu La, em nhìn kỹ
vào, không nhận ra nó thật sao?”

Chu Bất Văn mỉm cười nhìn tôi, so với loại mỉm cười khách khí của

người làm việc chuyên nghiệp ngày hôm qua là hoàn toàn khác xa, anh ta
mang theo nụ cười vui vẻ chân thật, thậm chí có vài phần khẩn trương chờ
mong. Lòng tôi tràn ngập hoang mang, hận không thể đá một cước vào cái
tên “ra vẻ bí ẩn” Giang Dịch Thịnh kia, nhưng lại cố gắng lễ phép cười nói:
“Chu luật sư, hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau, sao không thể nhận ra
được?”

Giang Dịch Thịnh thở dài một cách quái đảng, vừa muốn lên tiếng, Chu

Bất Văn đã kéo Giang Dịch Thịnh lại, ngăn cản hắn nói. Chu Bất Văn chăm
chú nhìn tôi, mỉm cười, nói: “Tiểu La, là anh, Đầu To.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.