ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 77

không được tò mò. Thật tình hết thuốc chữa, ai bảo hắn từ đầu đến chân đều
là bí ẩn, ngay cả tôi đây đã xem tiểu thuyết và phim truyền hình nhiều như
vậy cũng không thể nghĩ ra được con người của hắn.

Ngô Cứ Lam nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đã hơi lơ đãng, dường như

đang thận trọng tự hỏi hắn vì sao mà lưu lạc đến đây.

Không hiểu sao, đột nhiên tôi lại cảm thấy rùng mình, toàn thân tóc gáy

dựng ngược, giống như bỗng nhiên phát hiện ra rắn độc, theo bản năng sợ
hãi loài vật gây nguy hiểm đến tính mạng. Thân thể tôi cứng đơ, một cử
động nhỏ cũng không dám phát ra. May mắn sao, Ngô Cứ Lam rất nhanh
liền dời ánh mắt, trầm mặc nhìn máy tính.

Tôi thở ra một hơi, ngồi phịch xuống phía trước ở bên cạnh Ngô Cứ Lam,

lại nhìn hắn, nhưng không có gì khác thường. Tôi cực kỳ ảo não, đây là lần
thứ hai bị ánh mắt của hắn làm cho kinh hồn bạt vía. Tôi nhịn không được
lấy tay hung hăng che màn hình máy tính lại, nói: “Tôi hỏi anh đấy! Trả lời
đi!”

Ngô Cứ Lam nhìn về phía tôi, nói: “Mỗi người đều gặp chuyện không

may, gần đây vận số của tôi không được tốt.”

Hắn không thật sự giải thích, nhưng một câu tựa như đã giải thích rất

nhiều. Cơn tức giận của tôi trong khoảnh khắc liền tiêu tan, cảm giác được
trong lòng có chút chua xót, không biết nên làm sao để an ủi hắn, đành im
lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu tạm thời anh chưa nghĩ ra nơi nào để đi, cứ
tạm thời ở lại đây giúp việc cho tôi! Lúc nào anh muốn đi, tôi sẽ đưa cho
anh chút lộ phí.”

Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi, chăm chú nhìn tôi trong chớp mắt,

không nói tiếng nào, đứng lên, nghênh ngang mà đi.

Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, thì thào mắng: “Một chút cảm tình

cũng chẳng có! Tốt xấu gì cũng là tôi đang giúp anh! Vậy mà cười một cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.