ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 75

Trước kia, tôi đọc qua tiểu thuyết, trong đó viết cái gì là món ăn càng đơn

giản thì càng chứng tỏ được thực lực, bữa điểm tâm hôm nay quả thật
không muốn tin cũng không được. Ăn đến mồm miệng vẫn còn vương vấn
hương vị, khiến tôi tin tưởng, cũng như hoàn toàn lý giải được tại sao Ngô
Cứ Lam lại chán ghét tay nghề nấu ăn của tôi đến vậy.

Sau khi rửa bát đĩa xong, tôi đi vào thư phòng, thì thấy Ngô Cứ Lam

đang ngồi nhìn máy tính.

Tôi kéo cái ghế ngồi vào phía trước bên cạnh Ngô Cứ Lam, khuỷu tay

gác lên màn hình máy tính, chống lấy đầu, không nói tiếng nào, chỉ nhìn
không chớp mắt vào hắn.

Sau một lúc lâu, ánh mắt của Ngô Cứ Lam từ màn hình máy tính mới

chuyển hướng nhìn lên mặt tôi, tia nhìn bình tĩnh đến lạnh lùng như nói
rằng: cô bị thần kinh à?

Ngô Cứ Lam có làn da trắng lạ thường, thân thể cường tráng, ngũ quan

tuấn mỹ, sóng mũi thẳng, đôi mắt so với người Á Đông mi mày có sắc sảo
hơn, đen và dài hơn. Khi nét mặt không biểu cảm của hắn lạnh nhạt nhìn
đối phương, có chút giống như sinh vật cao nhất trong chuỗi thức ăn ngó
xuống sinh vật thấp nhất một cách tàn nhẫn, cao ngạo, không thể không nói
rất có lực uy hiếp.

Nhưng tôi đã thấy qua hắn ăn mặc rất buồn cười, bộ dáng yếu ớt hôn mê

bất tỉnh, lại tận mắt chứng kiến hắn hiền lành chăm chỉ giặt quần áo, quét
dọn nhà cửa, nấu cơm, kiểu cách lạnh lùng cao ngạo kia sớm đã sụp đổ.

Tôi không cảm thấy hắn là kẻ hung ác, ngược lại cảm thấy hắn giống như

một đứa bé thích ra oai, luôn muốn hù dọa người khác. Ma xui quỷ khiến
thế nào, tôi duỗi tay ra, thương yêu véo vào hai má của Ngô Cứ Lam.

Da thịt mịn màng, cảm giác lạnh lẽo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.