ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 82

phía trước. Trước kia tôi đã tin rằng chắc chắn cuối cùng tôi cũng sẽ trưởng
thành, hiện tại tôi tin rằng chắc chắn cuối cùng tôi cũng sẽ về đến nhà.

Bởi vì không thấy rõ đường đi, tôi chỉ có thể giống như người mù, hai tay

mò mẫm về phía trước, sờ soạng lê từng bước chân, từng bước từng bước
một đi về phía trước, mỗi một bước đều giống như đi trên lưỡi dao.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo nắm được tay của tôi, tôi giống như con

vật nhỏ bị kinh sợ, lui mạnh về phía sau, liền nghe được giọng nói của Ngô
Cứ Lam: “Là tôi!”

Cùng với giọng nói đó, hắn gắt gao nắm chặt tay tôi, không để tôi giãy

giụa, rõ ràng bàn tay của hắn tuyệt đối không ấm áp, nhưng trong nháy mắt
ấy, lại khiến tôi cảm giác được, đó là nơi ấm áp nhất trên thế giới này.

Tôi cũng gắt gao nắm chặt tay hắn, lo sợ hắn sẽ biến mất không thấy, hắn

dường như hiểu được nỗi sợ hãi của tôi, liền nói: “Tôi ở đây, sẽ không bỏ
đi.”

Tôi dần dần bình tĩnh trở lại, cảm thấy thật xấu hổ, dùng giọng khàn đặc,

che giấu nói: “Tôi bị cướp, phải nhanh chóng báo nguy. Tôi còn bị thương,
đại khái phải đi bệnh viện.”

Ngô Cứ Lam nói: “Thương thế của cô tôi đã xem qua, đừng lo lắng, chỉ

có vết cắt trên mu bàn tay phải là khá nghiêm trọng. Các vết thương khác
tuy nhìn qua có vẻ nặng, nhưng đều là bị thương ngoài da.”

Tôi nói: “Mắt của tôi không biết bị làm sao, nhìn không rõ lắm.”

“Không có vấn đề gì, chỉ là bị bụi bẩn bay vào, dùng nước sạch rửa kỹ,

thị lực có thể khôi phục lại.” Ngô Cứ Lam dịu dàng nói: “Trên tay của cô có
vết thương, thả lỏng đi, không cần dùng sức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.