ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 83

Tôi thả lỏng một chút, Ngô Cứ Lam lập tức buông tay, tôi khẩn trương

kêu lên: “Ngô Cứ Lam!”

“Tôi ở đây.”

Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” vang lên, Ngô Cứ Lam dùng một mảnh vải

quấn chặt bàn tay của tôi lại, giải thích nói: “Giúp cầm máu.”

“Cảm ơn. A!”

Trong tiếng kêu thất thanh sợ hãi của tôi, Ngô Cứ Lam ngồi xổm xuống

bế tôi lên, bước nhanh đi về phía trước, “Chúng ta đến bệnh viện.”

Vừa rồi, toàn bộ dũng khí đơn độc dùng để chống đỡ, lúc này có thứ dựa

vào, hoàn toàn yên tâm, tôi mới nghĩ đến chuyện cũ mà sợ hãi, tứ chi như
nhũn ra, thân thể không còn cứng ngắc chống chọi nữa. Tôi đơn giản dựa
đầu vào vai của Ngô Cứ Lam, cả người đều rúc vào lồng ngực của hắn.

Tuy rằng tôi vẫn không nhìn thấy rõ, giống như trước toàn thân đều đau

đớn, nhưng có thể cảm giác được ánh nắng mặt trời đang chiếu lên người,
bây giờ là thời gian ấm áp nhất ban ngày.

Khi đi ngang qua tiệm tạp hóa ở đầu xóm, vài ông già bà lão đang ngồi

ăn vặt, uống trà và chơi cờ nhìn thấy bộ dáng dọa người của tôi, liền ồn ào
một trận, có người nhiệt tình gọi xe taxi, có người gọi điện thoại báo nguy.

Sau khi lên xe taxi, Ngô Cứ Lam nâng bàn tay bị thương của tôi lên cao,

“Như vậy máu sẽ chảy chậm một chút.”

Tôi cười nói: “Tôi đoán được, có xem qua trên TV rồi.”

Tôi sờ soạng mảnh vải đang quấn trên bàn tay, “Sao có vải ở đây vậy?

Không phải là do anh xé quần áo ở trên người xuống chứ? Cách này đúng là
có chút lỗi thời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.