ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 85

Giang Dịch Thịnh nhận được điện thoại của tôi, đã chuẩn bị sẵn cái

giường đẩy, chờ trước cửa bệnh viện.

Ngô Cứ Lam mở cửa xe, tôi vừa sờ soạng nghĩ tự mình xuống xe, hắn đã

đến bế tôi xuống.

Giang Dịch Thịnh nhìn thấy bộ dáng của tôi, liền bị dọa sợ một trận, chờ

sau khi Ngô Cứ Lam bế tôi lên giường, lập tức đẩy đến phòng cấp cứu.

Giang Dịch Thịnh vừa đi, vừa hỏi tôi đau thế nào. Nghe tôi nói mắt bị

đau, không nhìn thấy rõ mọi thứ, hắn vội cúi thấp người, kiểm tra qua một
chút, xác định không có bị thương, mà bị bụi bẩn bay vào mắt, trong mắt có
tụ máu bầm. Hắn an ủi tôi: “Như thế này không sao cả, để y tá rửa mắt cho
em, một lát sẽ hết ngay.”

Vào đến phòng cấp cứu, y tá nhìn thấy bệnh nhân là do bác sĩ Giang dẫn

đến, nên không vội đuổi đi, mà hỏi ý kiến một cách nhã nhặn: “Bác sĩ
Giang, anh và vị này đều muốn ở lại đây sao?”

Giang Dịch Thịnh cười gượng hai tiếng, nói với tôi: “Hai chúng ta rất

thân, nhưng không thân đến nỗi có thể nhìn thấy em cởi quần áo. Anh sợ ở
đây lại có ý nghĩ không trong sáng, hay là anh ra ngoài chờ nhé!”

Bác sĩ và y tá đều cười rộ lên, tôi nhịn không được cũng nhếch miệng

cười, mắng: “Cút!”

Giang Dịch Thịnh kéo theo Ngô Cứ Lam, cùng “cút” ra ngoài cửa phòng

cấp cứu. Phòng cấp cứu không có cửa, chỉ dùng màng kéo che lại, như vậy
tuy rằng nhìn không thấy bên trong, nhưng có thể nghe được bên trong nói
chuyện.

Bác sĩ giúp tôi kiểm tra thân thể, y tá giúp tôi rửa mắt, bởi vì thân quen

với Giang Dịch Thịnh, cho dù là bác sĩ hay y tá, đều cực kỳ tận tâm tận lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.