ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 86

Chờ đến lúc mắt của tôi có thể nhìn thấy rõ vài thứ, bác sĩ kiểm tra xong,

liền nói: “Vết thương trên tay khá nghiêm trọng, những chỗ khác đều là bị
thương ngoài da. Vết thương này phải may ít nhất mười hai mười ba mũi,
nhưng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chức năng của bàn tay, cùng lắm chỉ
để lại vết sẹo nhỏ.”

Đúng là không khác gì so với chuẩn đoán của Ngô Cứ Lam và Giang

Dịch Thịnh, tôi nói: “Vậy, phiền bác sĩ.”

Bác sĩ tháo mảnh vải băng trên tay tôi, hỏi: “Ai đã giúp cô xử lý vết

thương vậy? Làm rất tốt !”

“… Anh họ của tôi.”

Nhất định là nghe được câu trả lời của tôi, ở bên ngoài liền truyền đến

giọng nói của Giang Dịch Thịnh: “Anh Ngô thật sự biết không ít kiến thức
về xử lý cấp cứu, trước kia có học qua rồi sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Có học qua một chút.”

Giang Dịch Thịnh nói: “Phải cho anh một lời khen! Người bình thường

cho dù đã học qua vài lần các khóa ứng dụng thực tế cũng không thể nhớ
nổi một chút gì. Tôi thấy anh vừa rồi tuy động tác có nhanh nhẹn, nhưng
không khẩn trương, đương nhiên đã đoán được Tiểu La không bị sao cả.”

Ngô Cứ Lam im lặng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Giang Dịch Thịnh sau đó chỉ nói chuyện phiếm, không hỏi gì thêm,

ngược lại người thắc mắc là tôi, tôi ngạc nhiên Ngô Cứ Lam chẳng những
biết sơ cứu vết thương mà còn hiểu biết một chút y thuật. Đích thực giống
như Giang Dịch Thịnh nói, tuy rằng Ngô Cứ Lam động tác nhanh nhẹn,
nhưng không khẩn trương bối rối, đương nhiên đã sớm đoán được tôi không
có việc gì, điều này chỉ có người chuyên nghiệp mới có thể nhận ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.