ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 88

Giang Dịch Thịnh xuống xe, giúp tôi mở cửa xe, chần chừ không nói gì,

rầu rĩ cân nhắc xem làm sao để đưa tôi về nhà, đoán chừng chỉ còn có cách
bế tôi lên.

Tôi cũng phát hiện vấn đề trước mắt thật khó giải quyết, nhìn đến con

đường uốn lượn đi lên khu phố cổ, nhíu mặt nhíu mày suy tư một lát.

Ngô Cứ Lam không nói tiếng nào đi đến bên cạnh cửa xe, cúi người

xuống, một tay đặt dưới lưng, một tay đặt dưới đầu gối của tôi, thoải mái
ôm tôi ra ngoài, bình thản ung dung nói: “Đi thôi.”

Giang Dịch Thịnh mở to mắt nhìn.

Mặt của tôi đỏ bừng, đè nặng âm thanh nói: “Thả tôi xuống!”

Ngô Cứ Lam hỏi: “Sao vậy? Tôi bế không được thoải mái à?”

“Không phải.”

“Không phải, vậy đi thôi!”

Tôi nhỏ giọng nói: “Như vậy… không được, nhiều người sẽ nhìn thấy.”

Ngô Cứ Lam vừa sải bước đi tới, vừa bình tĩnh nói: “Lúc nãy tôi đã ôm

cô đi như vậy, cũng có rất nhiều người nhìn thấy.”

Đối với loại người không hiểu cái gì gọi là “chuyện cấp bách phải nghe

theo”, tôi cảm thấy cực kỳ bất lực, chỉ có thể im miệng.

Lần đầu tiên khi hắn bế tôi, mắt của tôi nhìn không rõ, toàn thân trên

dưới đều đau đớn, căn bản không có nghĩ nhiều. Nhưng lúc này, thần trí
thanh tỉnh, tôi mới ý thức được đây là lần đầu tiên trong đời cùng với một
người đàn ông thân mật tiếp xúc cơ thể, tim cứ đập thình thịch, đập mạnh
đến nỗi tôi hoài nghi Ngô Cứ Lam hoàn toàn có thể nghe được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.