ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 90

Tôi sớm đoán được điều này, nên chẳng có phản ứng gì quá kích động.

Hai vị cảnh sát nhận thấy cái gì cũng đều đã nói rõ, liền đứng dậy cáo từ,

Giang Dịch Thịnh sau khi tiễn bọn họ ra cửa, cũng đuổi luôn mấy người
hàng xóm về nhà.

Giang Dịch Thịnh đi vào phòng khách, ngồi xuống đối diện với tôi, hỏi:

“Em còn lại bao nhiêu tiền?”

“Hơn bốn vạn.”

Giang Dịch Thịnh buồn bực nói: “Đám cướp chết tiệt, nếu anh mà bắt

được, không đánh gãy hết tay bọn chúng anh thề không làm người.”

Giang Dịch Thịnh học đại học y ở Bắc Kinh, nên rất hiểu hoàn cảnh của

những kẻ quê mùa như tôi, sống ở Bắc Kinh, ăn, mặc, ở, tất cả đều phải cần
tiền. Tôi là một cô gái mới ra trường, tiền lương tính luôn thuế cùng lắm chỉ
có bảy tám ngàn, ba năm rưỡi có thể tiết kiệm được hơn mười vạn, nhất
định là kiệm ăn kiệm ở, hưởng lạc thú vui đều không có, nhưng bây giờ lại
đột nhiên mất trắng đến sáu vạn.

Tôi cười cười, ngược lại an ủi hắn, “Của đi thay người, mất thì coi như

mất đi!”

Lúc mới vừa bị cướp, tôi từng nghĩ đánh cược với tính mạng để giữ được

tiền, nhưng đến khi nhìn thấy bác sĩ may từng mũi kim lên vết thương, lại
nhớ tới trước kia đám cướp bóc chạy nhanh náo loạn gây tai nạn chết
người, liền đột nhiên nghĩ thông suốt, thậm chí rất hối hận. Tiền tài là thứ
yếu, tính mạng mới quan trọng, nếu về sau có gặp cướp lần nữa, nhất định
phải lập tức đưa tiền bảo toàn tính mạng.

Giang Dịch Thịnh thấy tôi không phải miễn cưỡng cười, mà thật sự

nghiêm túc, nên vơi bớt tức giận, nói: “Em thật là nhân từ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.