ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 89

Còn chưa tới nhà, tôi đã thấy hai người cảnh sát đứng ở trước cửa, còn có

mấy người hàng xóm tò mò xem náo nhiệt.

Tôi lập tức vùng vẫy, nói: “Thả tôi xuống.”

Ngô Cứ Lam thế nhưng không làm theo, vẫn ôm tôi vào sân vườn mới

buông ra.

Trong lúc cảnh sát và mấy người hàng xóm nhìn bằng ánh mắt sáng quắc,

tôi ngay cả ngẩng đầu cũng không dám làm, may mắn có Giang Dịch
Thịnh, hắn lập tức giới thiệu với mọi người thân phận “anh họ” của Ngô Cứ
Lam, lại còn cường điệu vết thương ở trên đùi của tôi.

Vết thương trên đùi của tôi, nhìn qua rất đáng sợ, khi mấy người hàng

xóm đều gật đầu hiểu được, tôi mới bình tĩnh trở lại.

Tôi mời hai vị cảnh sát đến phòng khách ngồi, mấy người hàng xóm

đứng ở trong sân, thì thầm to nhỏ bàn luận.

Tôi khách khí nói với cảnh sát: “Tôi lên thay quần áo, sẽ nhanh chóng

xuống tiếp chuyện.”

Một dì hàng xóm quen thân với tôi từ nhỏ, giúp tôi chậm rãi đi lên lầu,

cởi bỏ bộ đồ y tá, thay vào bộ váy rộng rãi mặc ở nhà tôi mới cảm thấy cả
người thoải mái.

Tôi ngồi đối diện với hai người cảnh sát, kể lại mọi chuyện tôi đã trải qua

một lần cho bọn họ nghe, tôi hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo của hai tên
cướp, xe máy cũng không thấy rõ biển số, ấn tượng duy nhất chính là trên
cổ tay của tên đã giật túi sách của tôi có một vết bớt nhỏ màu đen.

Cảnh sát tỏ vẻ nhất định sẽ dốc hết sức điều tra, trong lời nói cũng thể

hiện rằng, những vụ án loại này đều là lén lút gây án, rất có thể bọn chúng
đã rời khỏi đảo, lấy lại tiền khẳng định rất khó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.