ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 97

Chu Bất Văn nói: “Không cần.”

Tôi kinh ngạc: “Sao lại không cần? Cô ấy buổi tối cũng phải ăn cơm,

chẳng lẽ chúng ta ăn chỉ mời anh mà không mời cô ấy, cô ấy nghĩ chúng ta
là loại bạn bè gì đây?”

Giang Dịch Thịnh kỳ quái hỏi: “Đầu To, mày và em gái mày quan hệ

không được tốt à?”

Chu Bất Văn vội nói: “Không phải, chỉ là cảm thấy phiền mọi người

thôi.”

Tôi nói: “Chủ nhà mời cơm còn chưa ngại phiền, anh khách sáo làm gì?”

Giang Dịch Thịnh cũng nói: “Khách sáo cũng đã khách sáo lắm rồi!”

Chu Bất Văn cười khổ: “Được rồi, được rồi! Anh không khách sáo nữa!”

Anh ấy lập tức gọi điện thoại cho Chu Bất Ngôn, nói xong vài câu, liền cúp
điện thoại, “Bất Ngôn đang dùng cơm rồi, em ấy nói sẽ không đến đây, cảm
ơn mọi người, lát nữa em ấy sẽ ghé qua thăm em một chút.”

Chu Bất Ngôn vẫn khiến tôi có một loại cảm giác kỳ lạ nói không nên

lời, cho dù cô ấy là người thân của Đầu To, tôi cũng không thể có cảm giác
thân quen, cô ấy đến hay không đến, tôi đều không quan tâm.

Tôi quay đầu lại nói với Giang Dịch Thịnh: “Anh đi nói với Ngô Cứ Lam

một tiếng, chuẩn bị cơm cho bốn người ăn là được rồi.”

Giang Dịch Thịnh nói: “Anh vốn định nhờ mẹ anh mỗi ngày sang đây

nấu cơm cho em, bây giờ có anh họ nấu rồi nên không cần nữa. Tiểu La, em
tiếp chuyện Đầu To đi, anh vào nhà bếp phụ anh Ngô.” Nói xong, hắn trừng
to hai mắt nhìn tôi, trưng ra bộ dáng “Em phải biết ơn anh đấy nhé”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.