ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 98

Giang Dịch Thịnh vừa đi, phòng khách yên tĩnh trở lại, chỉ còn tôi và

Chu Bất Văn hai người ngồi đối diện với nhau trên ghế sa lon, không khí có
chút ngại ngùng. Tôi vội tìm đề tài: “Khi nào thì anh đi?”

Chu Bất Văn nói: “Anh đã định ngày mai sẽ đi, nhưng hiện tại em đang

bị thương, nếu không anh ở lại chờ em khỏe mới đi, được không?”

Tôi nói: “Rất cám ơn anh, nhưng em chỉ bị thương một bàn tay, không

cần có người ở bên cạnh chăm sóc. Mặc dù hoạt động có chút không thuận
tiện, nhưng Giang Dịch Thịnh gần sát nhà em, còn có… anh họ nữa, anh cứ
quay về làm việc như kế hoạch đi!”

Chu Bất Văn nói: “Một thời gian ngắn nữa anh sẽ trở lại đây thăm em.”

“Được rồi! Công việc là quan trọng nhất, khi nào thuận tiện, hoan nghênh

anh đến thăm em và Giang Dịch Thịnh.”

Chu Bất Văn nói: “Tiền bị mất nhiều như vậy, kế hoạch mở nhà trọ của

em có bị ảnh hưởng gì không?”

“Không có, hết thảy đều như cũ. Anh đừng lo lắng, nếu thật sự gặp khó

khăn, em sẽ mở miệng nói với anh.”

Chu Bất Văn đang buồn phiền ủ dột rốt cuộc cũng nhẹ đi vài phần, “Em

nhớ rõ những lời này là được rồi.”

Tôi cười cười, mở TV. Có âm thanh của TV, cho dù không nói tiếng nào,

không khí cũng bớt phần ngượng ngập. Hai người chúng tôi vừa ngồi xem
TV, vừa một bên hỏi, một bên trả lời mấy câu chuyện phiếm.

Nửa giờ sau, tiếng của Giang Dịch Thịnh truyền đến, “Ăn cơm thôi!”

Giang Dịch Thịnh không hỏi ý kiến của tôi, đem cái bàn đặt ở trong sân.

Chu Bất Văn sau khi rửa tay xong, cũng đến nhà bếp hỗ trợ bưng thức ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.