DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 106

"Trần Trình, em..." Cô cắn môi, cúi đầu né tránh.

"Hạ Tuyết Duyên. Mấy năm qua lúc nào anh cũng nghĩ đến cảnh gặp

lại em, lúc đó anh chắc chắn mình sẽ cầu hôn em, sẽ quỳ trước mặt em và
đeo chiếc nhẫn này vào tay em." Anh lôi chiếc nhẫn kim cương ngày hôm
qua từ trong túi quần ra. "Anh không biết mình còn sống được bao lâu,
nhưng anh biết cả quãng đời còn lại anh muốn được sống cùng em. Hạ
Tuyết Duyên. Người đàn ông gần bốn mươi là anh đây, xin được kết hôn
cùng em." Trần Trình quỳ gối phải xuống, dùng tay trái đưa chiếc nhẫn lên
cao.

Chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh, thực sự rất bắt mắt. Trong lòng cô rối

như tơ vò, rõ ràng rất thích anh, nhưng lại không thể đồng ý lời cầu hôn
này. Bởi cô sợ trái tim mình lại bị tổn thương. "Em..."

"Đừng, xin em." Lần này anh đã quỳ hẳn bằng hai chân, đầu cúi thấp

nhưng tay giữ chiếc nhẫn vẫn đưa cao, nắm rất chặt.

Hạ Tuyết Duyên quỳ xuống với anh, bàn tay cô áp lên má anh. "Trần

Trình, em chưa sẵn sàng cho chuyện này. Chúng ta chỉ biết đối phương của
sáu năm về trước, có thể em không còn là em của ngày xưa, không còn là
cô gái trong trí nhớ của anh nữa. Lỡ như em là đứa xấu tính, chỉ muốn tài
sản của anh thì sao?"

"Chả sao cả. Anh cho em hết, chỉ cần kết hôn với anh thôi!" Anh

ngước nhìn cô, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.

Hơi thở của anh phả lên mặt cô, nhìn sự đau khổ hằn rõ trên mặt anh

khiến cô khó chịu. Sao lại làm anh đau khổ như vậy? Cô thầm nhủ. Cứ
đồng ý là được, sao còn phải đắn đo suy nghĩ? Trái tim cô nặng trĩu, nhìn
anh thế này cô cũng chẳng vui sướng gì.

"Em nói gì đi!" Trần Trình lên tiếng khi thấy cô im lặng trầm ngâm.

Anh đang sâu sắc nhìn cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.