DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 112

Đến chập tối. Ông Hạ cùng Hạ Đông Vũ mới xuất hiện. Vừa thấy chị

gái, Hạ Đông Vũ bày ra biểu cảm kinh ngạc tột độ, thậm chí còn tự tát
mình hai cái để trấn tĩnh.

"Bà chị già của tôi sao lại ở đây?" Hạ Đông Vũ nói rất nhỏ, mắt không

dám nhìn thẳng vào mắt chị gái.

"Hạ Đông Vũ!" Hạ Tuyết Duyên gọi em trai, giọng rất nhẹ.

Hạ Đông Vũ nghe chị gái gọi tên mình thì thất kinh, tay chân luống

cuống chạy đến quỳ xuống ôm chân chị gái đang ngồi trên sofa. "Chị. Tại
nó đánh em trước, nó chọc giận em nên mới đánh lại nó. Nhưng em không
ngờ nó yếu vậy, mới đấm có một cái mà lại phải đi nhổ hai cái răng. Chị,
em thực sự không biết nó lại yếu đuối đến vậy! Chị tha cho em lần này nha,
nha, nha!"

Hạ Đông Vũ luyên thuyên một hồi, không đánh đã tự khai.

"Người ta có bị làm sao không?" Cô hỏi.

"Cũng không nặng lắm, mặt chỉ hơi sưng một chút và bị gãy hai cái

răng thôi!" Hạ Đông Vũ lí nhí.

Trên đời này cậu chỉ sợ mỗi bà chị này, một phần vì kính trọng, một

phần vì cô thực sự rất dữ dằn; chỉ cần nhìn vào mắt cô thôi cũng khiến Hạ
Đông Vũ cụp đuôi ngoan ngoãn.

Hạ Tuyết Duyên thở dài. "Lớn rồi. Cư xử cho đàng hoàng, đừng có

động tí là đánh đấm... Vậy đã xin lỗi người ta chưa?"

"Dạ chưa. Nhưng mà em thực sự không có lỗi mà..." Hạ Đông Vũ

ngước nhìn chị gái, sau đó lập tức cúi đầu, giọng nhỏ dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.