DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 111

thời gian nói nhiều với nhau. Mặc dù thế thì tình cảm giữa hai mẹ con họ
vẫn tốt. Có đôi lần cô trách vì suốt quá trình dậy thì bà Lưu không ở bên
cạnh mình, nhưng sau này lớn lên, cô đã nhìn nhận vấn đề một cách thoáng
hơn, không oán trách gì bà nữa. Đó cũng là lý do tại sao cô luôn lạnh nhạt
với Chiêu Dương, vì cô ghen tị với con bé khi mà lúc nào nó cũng có mẹ ở
bên cạnh.

Sau khi thăm khám cho bà Lưu xong, bác sĩ nói chừng năm ngày nữa

là bà có thể xuất viện. Cô xuống dưới mua ít đồ tẩm bổ cho bà Lưu, đúng
lúc gặp ông Võ và Chiêu Dương đi vào, trên tay ông Võ còn xách theo một
giỏ đồ ăn.

"Tuyết Duyên!" Ông Võ gọi.

"Chị!" Chiêu Dương rụt rè kêu cô.

Hạ Tuyết Duyên gật đầu chào hai người họ, thái độ không lạnh không

nhạt xưa nay vẫn vậy.

"Con đến thăm mẹ à? Sao về nhanh thế?" Ông Võ hỏi.

"Con xuống mua ít thức ăn." Cô trả lời.

"Không cần mua đâu! Dượng mang theo rất nhiều đồ, con lên ăn cùng

cho vui!" Ông đưa giỏ đồ ăn lên cho cô xem.

Hạ Tuyết Duyên miễn cưỡng gật đầu, đi cùng hai người họ lên lại

phòng bệnh.

Nhìn thấy ông Võ chăm sóc cho mẹ, cô không khỏi cảm thán. Phải chi

ngày xưa ba cô quan tâm mẹ cô như vậy thì gia đình họ đã chẳng li tán, cô
sẽ chẳng phải đi ganh tị với đứa trẻ vô tội kia. Cô thở dài, đưa mắt nhìn
Chiêu Dương đang loay hoay với đống bài tập mà lòng nặng trĩu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.