DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 270

đâu. Cô gào tên anh, cô hét tên Tô Đan Thanh, đứng dậy múa may quay
cuồng, rồi ngã sấp trên ghế, bất tỉnh không biết gì.

Đến giờ cơm tối mà Bạch Mộng Kỳ vẫn chưa về, Trần Trạch vào bếp

nấu món cháo đơn giản cho Tô Đan Thanh lót dạ, chờ cô về nấu cho đàng
hoàng. Anh gọi mấy lần mà cô không nghe máy. Cứ sợ cô xảy ra chuyện,
muốn đi tìm lại chẳng biết đi đâu. Gọi điện hỏi tài xế thì anh ta bảo cô vào
siêu thị đến giờ vẫn chưa thấy ra. Lúc đó anh rất giận. Còn lớn tiếng quát
Tô Đan Thanh một tiếng khi cô ta cứ hỏi mãi.

"Anh xin lỗi..." Anh vò đầu, cứ đi qua đi lại.

"Có phải cô ấy giận em..." Cô ta ngồi trên ghế, đứng dậy đi về phía

anh.

"Đừng nghĩ lung tung! Cô ấy ham chơi thôi!" Anh trả lời qua loa, tay

nắm chặt cái điện thoại.

Mãi đến hơn chín giờ tối, điện thoại của anh mới đổ chuông, màn hình

hiển thị số của cô. Anh lập tức nhận cuộc gọi. "Em đi đâu còn chưa chịu
về?"

"Anh... Trần... " Thay vì giọng của cô, lai là một giọng nam, có vẻ rất

kính sợ anh.

"Cậu là ai?" Anh nhăn mặt, hai bên thái dương co giật.

"Em... nhân viên quán bar anh hay đến. Chị Trần, chị ấy uống say

quá..."

Nghe cậu phục vụ nói mấy chữ đó, bàn tay giữ điện thoại của anh siết

chặt lại, gân xanh nổi lên khắp cánh tay. "Giữ cho cô ấy an toàn, tôi đến
ngay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.