DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 29

“Đẹp trai.”

“Gì nữa?”

“... Giàu.”

“Trừ vật chất ra thì còn gì nữa?”

“Ơ.” Cô như choàng tỉnh. “Sao em phải nói?” Cô bặm môi, nghênh

mặt lên với anh.

Anh cười, khoé mắt cong cong híp lại nhìn rất đáng yêu, “Đáng yêu,

hay nhõng nhẽo, hiếu thuận, dịu dàng, ấm áp,... và là mẹ của con anh.” Sau
mỗi từ anh lại hôn lên môi cô một cái và kết thúc bằng một nụ hôn sâu.

Cô đang nghĩ, nếu anh cứ tiếp tục quan tâm cô như vậy, ngày nào đó

anh rời xa cô, chắc cô chết mất. Hơn ba tháng qua, cô được cung phụng
như hoàng hậu, không phải động tay động chân làm bất cứ việc gì. Anh
chiều theo cô mọi thứ. Bấy giờ cô còn cho rằng anh thật lòng quan tâm cô
chứ không phải chỉ vì riêng sự an toàn của đứa bé trong bụng.

Trước giờ bay, Lâm Hiên gọi cho thư kí để kiểm tra tình hình, nghe cô

bảo Mẫn Nhu đang ngủ nên anh không làm phiền thêm, dặn dò đôi ba câu
rồi cúp máy.

Thực ra công ty không có chuyện gì to tát lắm, chỉ là ba mẹ nuôi muốn

gặp anh, rồi cả việc em trai anh cương quyết muốn gặp anh trước khi lên
bàn phẫu thuật cấy ghép gan. Lúc biết tin anh khá tức giận, chuyện cỏn con
như vậy cũng kêu anh về, trong khi đó vợ anh đang mang thai mệt mỏi phải
ở nhà một mình.

Ngày đầu tiên Lâm Hiên đi, cô ăn uống vẫn ổn, thư kí của anh cũng

rất tốt với cô, có người ngồi bên trò chuyện nên cô không buồn mấy.
Nhưng đến ngày thứ ba thì thực sự không ổn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.