DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 351

mới tin anh. Sáu năm trước anh bỏ sang Anh không hề chào em một tiếng,
em gửi cho anh những bức thư dài, anh đáp lại một câu ngắn ngủn. Sáu
năm sau anh đột ngột xuất hiện trước mặt em, Lý Huyên bảo em nên cẩn
thận với anh, em không nghe cô ấy. Giờ thì em phải đi xin lỗi cô ấy thôi...
em... không ngờ...” Cô quệt nước mắt trên mặt, không biết chúng chảy ra từ
bao giờ. “... đâu thể trách anh được, anh đâu có hứa hẹn gì với em, thậm chí
một lời đề nghị hẹn hò cũng không, tại em ngu muội quá, em xin lỗi vì cứ
bám lấy anh nhiều năm như vậy, nhét anh vào một góc lớn trong trái tim
em, chắc anh khó chịu lắm... Từ nay không còn nữa đâu, em mới hai mươi
hai tuổi thôi mà, em không tin em sẽ thích anh mãi... Đồ khốn!” Lần đầu
tiên Võ Chiêu Dương nói bậy, lại còn nói trước mặt người cô thích, có lẽ
chửi như vậy vẫn còn nhẹ, nhưng cô đâu biết câu chửi nào khác...

Cô bỏ tay ra khỏi người anh, nhìn anh bằng tất cả sự tuyệt vọng và

căm ghét mà mình có.

Phùng Hải Chính vẫn đứng lặng yên ở đó nghe cô nói, không mở

miệng nói bất cứ điều gì.

Trước khi ra khỏi cửa, Võ Chiêu Dương quay đầu nói một câu cuối

cùng. “Có biết Thái Quốc Bảo nhắn gì với em khi cậu ta sang Anh không?”
Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt không rõ chất chứa cảm xúc gì. “Cậu ta bảo
cậu ta sẽ hận em suốt đời, nhưng cậu ta lại không làm được. Còn em, em
nghĩ mình làm được điều ấy... Phùng Hải Chính, em hận anh...”

Võ Chiêu Dương vừa đi, cô gái nóng bỏng cũng thở dài rồi bỏ đi luôn.

Cô ấy nói. “Anh sai thật rồi! Đồ khốn!”

Gương mặt của Võ Chiêu Dương ngày hôm ấy vẫn ám ảnh anh mãi.

Hai người cắt đứt liên lạc, anh nhiều lần ghé qua nhà cô nhưng không bao
giờ gặp được cô. Đúng vậy, Phùng Hải Chính chẳng hề biết những gì cô đã
trải qua, lời cô nói khiến anh không kiềm được nước mắt. Mỗi khi nhắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.