DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 350

Cô gái với trái tim luôn tin tưởng, cô tự đặt nó vào tay anh, để chính

anh bóp nát nó, máu tươi chảy qua kẽ tay anh nhưng anh không thèm cúi
xuống nhìn trái tim nát vụn ấy thế nào!

Lòng tự tôn của cô đã bị vứt bỏ, cô tìm đến bên anh, nhìn cô gái nóng

bỏng kia mặc quần áo giúp anh, ánh mắt anh nhìn cô ta hệt như sự tồn tại
của cô chỉ là cát bụi. Võ Chiêu Dương cắn cánh môi dưới, đứng bật dậy
đẩy cô gái kia tránh xa khỏi Phùng Hải Chính.

Đứng đối diện với anh, cô nói bằng giọng bình tĩnh nhất của mình.

“Em cần nói chuyện với anh!”

Phùng Hải Chính nhăn mặt. “Nói đi!”

Cô quay lại nhìn cô nàng còn đang ngơ ngác vì bị cô đẩy. Phùng Hải

Chính ngăn cản. “Nói luôn đi!”

Thái độ của anh khiến mọi nỗ lực của cô vỡ vụn, kéo theo cảm xúc

bùng nổ. Cô gần như không thể kiềm nén cơn bực tức của mình nữa. “Em
muốn biết, có phải vì em giấu chuyện em quen với Thái Quốc Bảo nên anh
giận em không?”

Phùng Hải Chính không trả lời, anh cứ nhìn cô, xoáy sâu vào đáy mắt

cô.

“Ít nhất thì anh cũng nghe em giải thích chứ, anh kết án em mà không

nghe em bào chữa?”

Phùng Hải Chính nhếch môi, anh tự cài hai cúc áo còn đang dang dở.

“Giải thích đi. Giải thích xong rồi đi đi.”

“Phùng Hải Chính.” Cô gào lên, cắm móng tay mình vào tay anh.

“Anh quá đáng vừa thôi! Em chẳng làm gì có lỗi với anh cả! Nếu có thì là
em chấp nhận anh quá nhanh... Lý Huyên nói chả sai gì cả. Tại em ngốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.