DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 422

Người đàn ông luôn có một vài khoảnh khắc yếu đuối.

Bạch Mộng Kỳ chưa bao giờ thấy Trần Trạch khóc hay có dáng vẻ yếu

đuối bao giờ, nhưng cái vẻ giận dỗi của anh thì cô thấy khá thường xuyên,
và lần nào cô cũng phải đi năn nỉ làm lành với anh.

Anh đưa cô đi dự tiệc, cô uống rượu xã giao với người ta, thế là về nhà

anh tỏ thái độ khó chịu với cô. Cô phải xuống nước dỗ dành anh.

Mấy ngày trước chu kì, cô rất bực bội trong người, không muốn bị

chạm vào. Vậy mà mấy ngày đó, anh lại chuẩn bị vài thứ lãng mạn cho cô,
nhưng cô chẳng có tâm trạng đón nhận, biểu cảm rất hờ hững. Thế là Trần
Trạch giận.

Và nhiều lần giận dỗi chuyện nhỏ nhặt khác.

Như hôm qua, Trần Trạch giận vì Bạch Mộng Kỳ không chịu phối hợp

với anh. Cô lại phải dỗ dành để anh tiếp tục.

"Trần Trạch, anh lại giận nữa à?"

Anh không trả lời, nằm quay lưng lại phía cô.

Cô đưa tay ép anh quay lại nhìn mình. "Anh giận đấy à?"

"Ừ." Lần này anh chịu trả lời, nhưng câu trả lời cực kì ngắn gọn.

"Sao lại giận, đang cao trào mà!"

Trần Trạch đảo mắt một vòng, giọng giận hờn. "Em có thể hợp tác một

chút không? Lần nào cũng là anh chủ động!"

Bạch Mộng Kỳ cười phì, cô đặt môi mình lên môi anh, nói. "Em sẽ

phối hợp, được chưa? Vậy mà bấy lâu nay em nghĩ anh thích chủ động."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.