DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 61

Chàng quân nhân cầm bài kiểm tra thường xuyên mà cô gái làm rơi,

trên đó đề tên 'Hạ Tuyết Duyên' khiến anh giật mình, quay người nhìn theo
bóng dáng vội vã của cô gái. Đã tám năm rồi còn gì, bây giờ người ta cũng
trưởng thành rồi, lại còn xinh xắn như thế. Kỉ niệm năm nào lại ùa về trong
anh như một thước phim cũ kĩ, cứ lặp đi lặp lại.

Trần Trình xách balo lên vai, sải từng bước dài về nhà.

Tám năm trước, khi phải lựa chọn hoặc là ra nước ngoài sống cùng

mẹ, hoặc là ở lại đây chịu sự quản giáo hà khắc của ba. Anh đã chọn ở lại,
chỉ vì cô gái bé nhỏ kia. Ấy vậy mà hôm nay gặp lại, anh đã chẳng thể nào
nhận ra cô.

Năm năm đầu, anh hoàn tất việc học ở trường Đại học chuyên ngành

Kinh tế, sau đó đăng kí nhập ngũ để rèn luyện thân thể. Trần Trình không
giống như hai anh trai của anh, cả Trần Tông và Trần Trạch đều hoàn hảo
về mọi mặt, còn anh lại ốm yếu thấp kém từ nhỏ. Hai anh trai sau vài năm
đã có thể tự lập công ty riêng, trong giới kinh doanh không ai là không biết
đến.

Lần này Trần Trình trở về là để tiếp quản sự nghiệp của ba. Ông Trần

không tin tưởng vào năng lực của anh, ông cho rằng anh quá yếu đuối để có
thể đứng vững trên thị trường khắc nghiệt này. Nên đã gửi anh vào quân
đội, rèn luyện cả thể chất lẫn tinh thần, để anh rắn chắc và quyết đoán hơn.
Quả là quyết định đúng đắn. Ông đã gật gù cảm thán như thế khi gặp lại
thằng con trai út của mình.

"Về rồi đấy à?" Ông Trần chống gậy, tháo mắt kiếng xuống nhìn anh.

"Vâng, con mới về!" Trần Trình nhìn ông Trần, sau đó quay sang gật

đầu với người phụ nữ trẻ đẹp bên cạnh ông ta.

Ông Trần là người đàn ông đào hoa. Ba anh em anh đều cùng cha

nhưng khác mẹ. Theo như lời kể thì mẹ của họ đều là những người phụ nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.