DÂY THƯỜNG XUÂN VẪN XANH BIẾC - Trang 71

khung cảnh bên ngoài, cúi mặt xuống thấp hết mức nhằm lấy tóc che đi
gương mặt với những giọt nước mắt chỉ trực rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Trời mưa rồi!" Cô nói, cố không để lộ vẻ yếu đuối của mình.

Trần Trình nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, anh nhớ cô từng nói ghét

mưa, đặc biệt những cơn mưa bất chợt thế này. Anh thấy thái độ bất thường
của cô, cứ nghĩ là do cô ghét mưa, nên tìm cách an ủi.

"Em biết không, hồi bé anh thường hay tắm mưa, mà phải tắm từ đầu

cơn đến cuối cơn, mưa không đáng ghét như em nghĩ đâu. Đi dưới mưa
cũng thích lắm . . ." Gương mặt anh sáng rỡ, mắt lấp lánh hồi tưởng lại
khoảng kí ức đó.

Đột nhiên Hạ Tuyết Duyên ngẩng đầu lên, mắt chứa đầy nước. "Rốt

cuộc anh xem em là gì?" Cô nhìn sâu vào mắt anh, chờ đợi câu trả lời.

Bốn mắt nhìn nhau, chưa bao giờ anh thấy cô nghiêm túc như vậy, bởi

thế anh không biết nên trả lời thế nào để cô không tổn thương như lần
trước. "Vậy em muốn trở thành gì của anh?" Trần Trình lại cười, lúc nào
anh cũng cười được.

Hạ Tuyết Duyên đưa tay lên xóa đi giọt nước mắt vừa trào ra. "Bỏ đi!"

Vừa dứt câu, cô liền đứng bật dậy khỏi ghế, quay người bỏ ra ngoài.

Trần Trình đứng dậy theo, vội vàng lấy tiền ra trả rồi đuổi theo cô. Anh
cảm thấy phụ nữ thật rắc rối, muốn gì thì cứ nói ra, đàn ông có phải là thần
thánh đâu mà đọc được suy nghĩ của họ.

"Tuyết Duyên!" Anh gọi với theo, chộp lấy khuỷu tay cô kéo lại. "Anh

đưa em về!"

Cô quay phắt lại trừng trừng nhìn anh, ánh mắt căm phẫn. "Không

cần. Con tự bảo về được mình, không cần người khác quan tâm, cảm ơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.