của mình. Nhờ vậy, nhà báo trích dẫn bạn và lưu lại thông tin liên hệ của
bạn. Và điều thú vị là nếu có ai trong số công chúng tìm kiếm một công ty
chuyên về chiến lược đa dạng hoá/sự bất ổn, họ sẽ đến với công ty của bạn.
Sai lầm phổ biến là mọi người thường cho rằng cuộc phỏng vấn với giới
truyền thông là một dạng lấy khẩu cung (thẩm vấn), trong đó một bên biết
câu hỏi và bên kia biết câu trả lời. Trên thực tế, trong các cuộc phỏng vấn
thực, một bên biết cả câu hỏi và câu trả lời trong khi bên kia biết cách lắng
nghe và trích dẫn những điều quan trọng.
Tuy nhiên, cần lưu ý rằng nhà báo có thể không biết câu hỏi nhưng cô ta
cũng không nhận ra điều đó. Trong quá trình nghiên cứu sơ bộ, cô ta đã tìm
được thông tin cụ thể nhưng cũ rích và có thể thiếu chính xác cho câu hỏi
mà cô ta định đưa ra. Vấn đề này sẽ được đề cập trong phần tiếp theo. Sau
đó, chúng ta có thể tiếp tục nói đến các thông điệp tốt và chưa tốt cũng như
cách sử dụng chúng.
Câu chuyện của bạn – câu chuyện của họ
Bất kỳ nhà báo nào khi đến phỏng vấn đều dự đoán trước những điều bạn
định nói và chuẩn bị sẵn bảng câu hỏi. Điều này không có nghĩa là nhà báo
đã nghiên cứu kỹ vấn đề hoặc thực sự biết mình nói về điều gì. Trừ khi tất
cả các câu hỏi của nhà báo tập trung vào một góc độ cụ thể (trong trường
hợp này cô ta đã quyết định sẽ viết gì), bạn có thể giả định rằng cô ta cần ý
kiến của bạn về vấn đề nào là quan trọng. Suy cho cùng, bạn là người hiểu
rõ vấn đề. Nếu bạn không hiểu rõ vấn đề này, cô ta đã không đến đây.
Bạn không từ chối trả lời một câu hỏi ngốc nghếch. Bạn cũng không đọc
cho nhà báo câu hỏi hay hơn. Như thế là thiếu tế nhị. Bạn phải biết điều
khiển cuộc phỏng vấn.
Trong Chương bốn có hai phần được đặt tên là “Kiểm soát và định
hướng” và “Các câu trả lời dẫn dắt và những chỉ dẫn đơn giản”. Chúng ta
sẽ đề cập chi tiết đến chiến thuật này. Ở đây, bạn cần lưu ý mấy điểm sau: