ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ, VƯƠNG GIA ĐỨNG SANG MỘT BÊN - Trang 168

Mặc dù ở cổ đại, kim cương cũng không dễ gì có được, mà lại mài

thành phấn, may chung với kim tàm ti, thì càng khó có thể tưởng tượng.

Hành động vô ý? Không, một đứa bé dùng roi mà thôi, theo Úy Tuệ

thấy, nhiều lắm cũng chỉ coi là món đồ chơi, cho đứa trẻ món đồ chơi, có
thể sử dụng kim tàm ti và dương chi bạch ngọc, dĩ nhiên là hạ đủ tiền vốn,
nếu là dụng tâm, tội gì phải vẽ rắn thêm chân, bỏ thêm phấn kim cương
vào.

Nếu như cố tình, như thế, tâm cơ người này không thể không nói là ác

độc tới tột cùng, năm nay nguyên chủ mới mười bốn, đổi lại năm năm
trước, cũng chỉ mới chín tuổi mà thôi, sử dụng độc dược mãn tính đối với
một hài tử chín tuổi...

Là lão thái thái được ca tụng trong miệng mọi người sao?

Nhưng bà là nãi nãi (bà nội) ruột của Úy Tuệ mà, hổ dữ không ăn thịt

con, trên đời này lại có nãi nãi mưu hại cháu gái ruột của mình sao?

“Tiểu thư, nếu phu nhân biết người hiếu thuận như vậy, nhất định sẽ

rất vui.” Thấy nàng im lặng một đường, Đào Nhi không nhịn được nói
chuyện phím.

“Ừ.” Sợ người nghi ngờ, Úy Tuệ phải lấy cớ nói mình đi lấy thuốc cho

phu nhân mới tới y quán.

“Tiểu thư, người không vui sao? Là lo lắng cho bệnh tình của phu

nhân?” Thấy nàng vẫn rầu rĩ không vui, Đào Nhi hỏi.

Úy Tuệ lắc đầu, lấy roi ra đưa cho nàng: “Ngươi nhìn một cái, có phải

roi này không còn tốt như trước kia không? Tại sao ta thấy giống như bị
mòn, khi dùng không còn thuận tay như trước nữa.”

“A?” Đào Nhi vội cầm đến nhìn, nhưng không nhìn ra có gì khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.