người khác phát hiện nhìn lén * (tg ghi dấu * và ta cũng ko hiểu, chỉ biết là
ko tốt lành gì), chẳng lẽ nàng vẫn nghĩ đây là chuyện tốt?
"Tuệ muội muội, đừng nói nữa." Tiêu Diễm vội vàng kéo nàng.
Úy Tuệ cũng mờ mịt nhíu mày: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ trên sách này
có độc hay sao?"
Nói xong, nàng vừa cẩn thận nhìn sách một chút vừa tự lẩm bẩm:
"Làm sao có thể chứ? Đại thúc kia cũng không giống người xấu. Hơn nữa,
hắn bán sách cũng vì để chữa bệnh cho người khác, thật tốt tại sao lại bôi
độc trên sách đây?"
Nàng cẩn thận vuốt quyển sách một lúc lâu, cũng không có việc gì,
không khỏi vui mừng nở nụ cười: "Nhìn, không có việc gì, ta đã nói rồi, ta
tốt bụng mua sách cho đại thúc kia, cho bạc giúp người nhà hắn chữa bệnh,
sao hắn có thể hại ta?"
Nói xong, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại quay mặt
về phía Diêu Ngữ Dong giơ sách lên.
"Diêu cô nương, ta thấy mỹ nhân trên trang sách này rất giống ngươi,
quyển sách này tặng cho ngươi đi, coi như là nhận lỗi chuyện ban nãy."
Một mặt liếc mắt ra hiệu cho Đào Nhi, Đào Nhi hiểu ý, vội vàng nhận
sách, không đợi Diêu Ngữ Dong cự tuyệt, đưa đến trên bàn của nàng.
Diêu Ngữ Dong ngây người, sững sờ nhìn quyển sách trước bàn,
khuôn mặt đỏ lên.
"Nhị tiểu thư hao tâm tổn trí mua sách, nhất định là rất thích, dân nữ
sao dám để cho Nhị tiểu thư bỏ những thứ yêu thích chứ?"