ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ, VƯƠNG GIA ĐỨNG SANG MỘT BÊN - Trang 228

"Hắc." Úy Tuệ cười sang sảng: "Cái gì có yêu hay không yêu chứ?

Người đời cũng biết, bản tiểu thư một chữ cũng không biết, quyển sách này
nó biết ta đây, ta lại không biết nó. Lúc nãy cũng là thấy đại thúc kia đáng
thương, quầy người khác đầy người, chỗ hắn thì một bóng người cũng
không có, một chồng sách đầy ắp, một quyển cũng không bán được. Ta
thấy đáng thương nên hỏi mấy câu, nói là trong nhà cha mẹ bệnh, sốt ruột
chờ tiền bạc cầu y mãi dược (mời thầy bóc thuốc), ta cũng không biết tốt
xấu nên mua mấy quyển. Trời lạnh như vậy, cũng không đến mức khiến
cho đại thúc người ta lạnh tâm, đúng không?"

Diêu Ngữ Dong toàn toàn sững sờ, kinh ngạc nhìn Úy Tuệ, dở khóc

dở cười.

Úy Tuệ còn tưởng là nàng ngại nhận lấy, lại khuyên nhủ: "Ngươi cầm

đi, lúc trước ở bên ngoài, không phải ngươi muốn thấy sách của ta sao?
Hay là chê một quyển ít, vậy, mấy quyển này đều cho ngươi. Dù sao, bản
tiểu thư mua về cũng là nhàn rỗi ném loạn, chẳng bằng tặng toàn bộ cho
Diêu cô nương, Diêu cô nương là tôn nữ của Thái Phó, từ nhỏ đọc đủ thứ
thi thư, tài hoa hơn người. Cho ngươi cũng không phụ sách này."

Cứ định như vậy, dứt lời, nàng giao mấy quyển sách khác trong tay

cho Đào Nhi.

Trong lòng Đào Nhi cười ngất, vội vàng nhận lấy, nhanh chóng đưa

toàn bộ vào trên bàn Diêu Ngữ Dong.

Hừ, không phải ngươi muốn xem sao? Hôm nay để cho ngươi xem

cho đã.

Sắc mặt Diêu Ngữ Dong lần lượt đổi màu xanh đỏ, vẻ mặt kia giống

như ăn ruồi bọ chết, muốn ói mà ói không ra, bực bội muốn chết.

"Nhị tiểu thư nói gì vậy? Dân nữ. . . . . . Không thích xem những loại

sách này?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.