"Vậy huynh nói nên làm gì bây giờ?" Tiêu Diễm nóng lòng như lửa
đốt, sắp khóc rồi.
Quân Tiên Nhi thấy hắn như thế, không hiểu bĩu môi: "Úy Nhị tiểu
thư kia có gì tốt? Đáng để ngươi như vậy?"
"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Tiêu Diễm đỏ bừng, hung tợn trừng mắt
nàng ta.
Quân Tiên Nhi bị dọa vội trốn sau lưng Quân Phi Sắc, cũng trừng mắt
nhìn hắn, vẫn không phục nói: "Ta vốn nói thật nha, nói Úy Nhị tiểu thư là
kẻ phá hoại. Đây cũng coi như là báo ứng."
"Ngươi?" Tiêu Diễm tức giận giơ tay lên muốn đánh nàng.
Quân Tiên Nhi sợ rúc đầu ra sau lưng Quân Phi Sắc.
"Lục Hoàng tử, Tiên Nhi cô nương cũng là sợ ngươi sốt ruột tức giận,
ngươi đừng để ý." Thấy sắc mặt Quân Phi Sắc yên lặng giống như hồn bay
lên trời, hoàn toàn không để ý đến muội muội thiếu chút nữa bị người đánh,
Lan Chỉ Nhu vội ra mặt hoà giải.
Tiêu Dục nhìn về phía Quân Phi Sắc: "Quân tướng quân, có ý kiến gì
không?"
Con ngươi thâm thúy của Quân Phi Sắc nhìn chằm chằm chiếc giường
bên cửa sổ, ánh mắt lóe lên: "Dựa vào ý kiến đó, Úy Nhị tiểu thư sẽ không
có chuyện gì."
"Làm sao ngươi kết luận thế?" Ánh mắt Tiêu Diễm phát sáng, vui
mừng tiến lên, đưa tay nắm lấy tay áo của Quân Phi Sắc.
Trong nháy mắt dung nhan tuyệt mỹ của Quân Phi Sắc cương cứng,
chọc Tiêu Diễm lúng túng, vội buông tay nhận lỗi: "Quân tướng quân thứ