nên trốn tránh mọi nơi.
Trải qua tối hôm qua, hắc hắc, nàng không bao giờ sợ nữa.
Trái lại, bởi vì có một tỷ tỷ lợi hại, nàng tự mãn không thôi, bước đi
cũng nhẹ nhàng, rất có vài phần mùi vị tiểu nhân đắc chí lại càn rỡ.
Rất nhanh đã đến chỗ của Úy Như Tuyết, mấy nha hoàn vú già đang
mặt ủ mày chau quét dọn đình viện, dọn dẹp hoa cỏ.
Vừa thấy Úy Tuệ tới, ánh mắt đám người lập tức sáng lên, rối rít
buông việc trong tay xuống, ân cần tới thỉnh an, trong đó, ý tứ nịnh nọt lấy
lòng quá mức rõ ràng, khiến cho Úy Tuệ hơi xấu hổ, nói cho cùng, họ cũng
không phải là nô tài của mình.
"Được rồi, làm việc của các ngươi đi, ta tìm Đại tỷ tỷ." Úy Tuệ đẩy
mọi người ra, mang theo Thọ Nhi đi thẳng tới phòng ngủ.
Sau lưng, mấy nha hoàn vú già nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt vui sướng khi
người gặp họa.
Nhớ thời gian trước kia các nàng đã quen kiêu ngạo hống hách, nhưng
kể từ ngày Úy Như Tuyết ở trước mặt của mọi người, cắt đứt hai tay của
Lục Nhi từng chút một, mấy người các nàng thầm hận, ngoài sáng ai cũng
không dám láo xược nữa.
Nhưng đáng giận là lúc trước, ba ngày hai bữa Nhị tiểu thư đều tới bắt
lỗi Đại tiểu thư, ngày nào không vung mấy roi lên người Đại tiểu thư, các
nàng đều cảm thấy không thoải mái, nhưng mấy ngày nay, ngay cả bóng
dáng của Đại tiểu thư các nàng cũng mò không ra.
Thậm chí, cố ý thả ra tin dồn, Đại tiểu thư ngang ngược thế nào, muốn
đoạt danh tiếng của Nhị tiểu thư.