Ai ngờ, Úy Vân Kiệt ở đối diện phốc một tiếng bật cười, một đôi mắt
đen sâu sáng quắc phóng tới Úy Tuệ, nhộn nhạo ý cười hài hước: "Nha đầu
nhà ngươi, ha ha."
"Sao vậy?" Tiêu Minh Ca càng thêm hồ đồ.
Úy Vân Kiệt chỉ lắc đầu: "Không có gì, con chỉ cười nàng, lớn như
vậy, nói một câu cũng không rõ ràng, dong dong dài dài thật lâu, cũng
không biết nói cái gì."
"Huynh không hiểu?" Úy Tuệ híp mắt, không tin nhìn kỹ hắn, hừ, nếu
hắn không biết nói gì thì đỏ mặt cái gì? Cười như tên trộm làm cái gì?
Giả bộ!
"Ăn cơm." Úy Vân Kiệt mím môi cười hai tiếng, cũng cúi đầu ăn
cháo, trong đĩa còn nửa cái bánh bao vẫn không động đến nữa.
Tiêu Minh Ca thấy hai hài tử cười nham nhở, rất hạnh phúc, dù là
không nghe rõ ràng cái gì nhưng cũng vui vẻ theo, lần đầu tiên giống như
một người mẫu thân, gắp thêm thức ăn cho hai hài tử của mình.
Úy Tuệ cực kì hài lòng, hắc hắc, tự tổn hại mình, đổi lấy tiếng cười
của mẫu thân và ca ca, đáng, rất đáng.