"Mặc dù không xứng, nhưng trong lòng vẫn là muốn đúng không?"
Úy Tuệ buồn cười, trách không được Úy Vân Kiệt có thể liếc mắt một cái
là có thể nhìn ra tâm tư của mình, tất cả tâm tư của cô nương này cũng đều
viết ở trên mặt rồi.
"Thái tử điện hạ là nhân trung long phượng, dĩ nhiên là đối tượng lý
tưởng của tất cả các cô nương tha thiết ước mơ." Vân Phượng Kiều cũng
không che giấu.
Điểm này cũng làm cho Úy Tuệ có chút thay đổi cách nhìn: "A, vậy
ngươi cố gắng nỗ lực, nói không chừng có cơ hội." Làm nha đầu thông
phòng của Thái tử điện hạ.
Nửa đoạn sau nàng không nói ra, nhưng với trí nhớ ít ỏi nói cho nàng
biết, nếu Thái tử có một chút tâm tư với nàng ta thì nàng ta cũng không như
hiện giờ, còn phải mượn Úy Tuệ nàng mới có cơ hội đến gần Thái tử.
Vân Phượng Kiều nghe nói, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng
nói: "Tuệ muội muội coi trọng rồi. Chỉ là nếu ta có thể ngồi lên vị trí trắc
phi, ngày khác nhất định có thể giúp Tuệ muội muội ngồi lên vị trí Thái tử
phi, Hoàng hậu tương lai…"
"Dừng lại." Nếu nói thêm nữa thì da gà của Úy Tuệ đều nổi lên hết rồi.
"Xin lỗi, bản tiểu thư không có hứng thú với cung đấu."
Còn Thái tử phi, Hoàng hậu… Có thể ngồi lên hai vị trí này, vậy phải
hy sinh bao nhiêu tâm huyết nha, huống chi, nàng tự biết mình, một cô
nương ngu ngốc, đến lúc đó cũng chỉ có thể làm vật hy sinh thôi.
Giống như trong nguyên thư, nguyên chủ là một nữ phụ bi thống làm
giá y cho người khác (ý chỉ làm sẵn cho người khác đến hưởng), cuối cùng
mình phải chết thảm mà còn liên lụy đến người khác nữa.