Bởi vì mẫu thân Công chúa này trước lạnh lùng, sau lại chỉ điểm, Úy
Tuệ nhận định nàng là một người ngoài lạnh trong nóng, không để ý sự xa
cách của nàng với mình, vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, đưa tay trêu chọc
sủng vật trong ngực nàng.
“Dáng dấp vật nhỏ này thật béo, cả ngày ăn cái gì? Nương, người ôm
mệt không? Nếu không, con ôm giúp người nhé?”
Tự mình muốn ôm, còn hỏi nàng ôm mệt không? Công chúa Minh Ca
liếc nàng, giống như nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng thật kỳ lạ, nàng không
cự tuyệt theo bản năng như trong quá khứ, trái lại thật sự đưa Tuyết Nhi
cho nàng.
“Con ôm cẩn thận, nhẹ nhàng một chút, đừng để móng tay con làm nó
bị thương.”
“Biết.” Úy Tuệ đồng ý, nhưng ôm nó đến trong ngực, cũng không xoa
vật nhỏ mũm mĩm gì đó, mà là nắm lấy lỗ tai mềm nhũn chơi, làm cho tiểu
sủng vật Tuyết Nhi nhe răng với nàng, lộ ra mấy cái răng sắc bén.
Nhưng dáng dấp vật nhỏ này quá đáng yêu, tròng mắt đen lúng liếng
trong veo, chọc người yêu thích, cho dù nó biểu hiện hung hãn nhe răng,
cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy hết sức đáng yêu, không có một chút
uy hiếp.
“A --” Úy Tuệ không hề sợ nó, xách nó lên, chống lại con ngươi đen
của nó, cũng thử nhe đầy răng trắng, hù dọa nó.
Quả nhiên, vật nhỏ không chịu hù dọa, ngao…ooo một tiếng rụt đầu
lại, đôi mắt càng nhu nhược vô tội.
Úy Tuệ thấy ha ha cười lớn: “Nương, thật thú vị.”