ĐỆ NHẤT NỮ PHỤ, VƯƠNG GIA ĐỨNG SANG MỘT BÊN - Trang 87

Mỗi lần nàng lười biếng không học tập, thức đêm xem phim Hàn, ngủ

nướng tới bỏ bữa, làm một chút chuyện không tốt thì mẹ đều sẽ cầm chổi
lông gà, vừa hù dọa vừa mắng nàng: “Nha đầu lười, tiếp tục như vậy nữa
thì không lấy được chồng đâu, đến lúc đó làm gái lỡ thì, mọi người đều
không cười chết con, tám mươi tuổi còn là một lão xử nữ, chờ đến già con
sẽ hối hận đến xanh ruột cho coi.”

Trước kia cảm thấy lão mẹ nói thật độc ác, rủa nàng tám mươi tuổi

còn không tìm được đàn ông sao? Bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy uất ức,
hình ảnh mỗi lần cãi nhau với lão mẹ, bây giờ lại trở thành hồi ức ấm áp
của nàng.

“Tại sao không nói chuyện, nương mắng không đúng?” Sắc mặt Công

chúa Minh Ca hòa hoãn, nhưng giọng nói vẫn lành lạnh.

“Ha ha.” Úy Tuệ ngẩng đầu, nhe răng cười với mẫu thân trẻ tuổi xinh

đẹp này: “Nương mắng đúng, mắng hay, nữ nhi đã hiểu, về sau nữ nhi nghe
lời nương. Không đi tìm Thái tử, cũng không làm khó Đại tỷ tỷ.”

Hơi ngẫm nghĩ, Úy Như Tuyết cũng không phải do Công chúa Minh

Ca làm hại, điều này làm cho nàng rất vui mừng, đồng thời cũng thở ra một
hơi.

Chỉ hy vọng bây giờ Úy Như Tuyết có thể nhận rõ sự thật sớm một

chút, đừng gây chuyện là tốt.

Nghe nàng nói những lời này, Công chúa Minh Ca cho rằng lỗ tai có

vấn đề, đợi tiểu nha đầu nhếch miệng cười, còn thân mật đưa tay kéo cánh
tay của mình, cả người nàng cứng lại, rất không tự nhiên rút cánh tay về, né
tránh lui về một bước.

“Nói chuyện cứ nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.