ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 204

Phạm van nài:

- Lệ có thể về xoay cho chúng tôi ít thuốc men cần thiết, loại trụ sinh, có
thể cứu được những vết thương chưa đến nỗi tuyệt vọng.

Thấy Lệ im lặng, Phạm nói luôn:

- Tôi không tin rằng Lệ có thể làm ngơ trước những anh, chị em đang như
thế kia. Tôi là hoạ sĩ mà lúc này cũng phải vứt bút vẽ đi để săn sóc cho họ.

Phạm cúi xuống hỏi han, rót nước cho vài người rồi cầm đèn đưa Lệ trở về
phòng vẽ. Chàng rót một ly rượu mời, Lệ không uống.

Chàng đưa lên nốc một hơi rồi nói:

- Có mấy két Rhum đưa đến đây, tôi vừa dùng để rửa vết thương cho anh
em, vừa lấy uống cho ấm bụng.

Đoạn Phạm kể cho Lệ hay rằng những người bị thương kia là anh, chị em ở
các phố Hà Nội ở lại chiến đấu từ đêm nổ súng. Họ thay phiên nhau cầm
cự, luồn qua các phố đục thủng vách tường, và mặc dầu thiếu võ khí, yếu
thế, không một ai muốn rời bỏ thành phố thân yêu, để cho lọt vào tay quân
địch.

Lệ thắc mắc hỏi:

- Các anh tin tưởng những gì mà chiến đấu trong tuyệt vọng như thế Định
chết cho ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.