ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 283

Dưới ánh trăng lưỡi liềm, anh lần bước đến chỗ cành lá ngụy trang che
khẩu đại bác sờ vào nòng thép 105 ly như không tin ở mắt mình.

Trên dốc đứng 45 độ, khẩu trọng pháo đặt trên bánh xe cao su có thể được
chuyển vô ra khoảng hầm đào sâu trong lòng núi đá, không biết đã phải tốn
bao nhiêu công sức mới mang lên được đây, mỗi giờ chỉ đẩy lê đi được 50
thước, một ngày không quá nửa cây số, và chỉ di chuyển trong ban đêm vì
sợ máy bay quan sát nhìn thấy.

Hiền nghe kể lại có một chiến sĩ đã lăn xả người ra để chặn bánh xe đại bác
khi bị đứt dây kéo bắt đầu lăn xuống dốc núi, và khi giữ được khẩu trọng
pháo thì anh ta đã nát bẹp cả người.

Giờ đây, đứng bên cạnh khẩu đại bác, nhìn xuống khoảng rộng lớn đen tối
của lòng chảo Điện Biên Phủ đang phủ sương mờ, Hiền có cảm tưởng như
mình đang ở trong tổ loài chim phượng hoàng vẫn làm trên triền núi cao
cheo leo, hiểm trở, chân người không đến được.

Lặng ngắm dưới kia, Hiền nhận thấy hàng rào dây thép gai chằng chịt, các
khẩu trọng pháo ngẩng lên trời đen ngòm, rồi bỗng nhiên nhớ đến tờ truyền
đơn anh nhặt được ở dọc đường hôm kia, có câu của De Castries, chỉ huy
Điện Biên Phủ, nhắn bảo anh và các bạn là "quân hèn nhát".

Hiền quay về hầm, thao thức không ngủ với ý nghĩ trong đầu, anh đã ghi lại
trong cuốn nhật ký hành quân: "Ngày mai đây sẽ thấy rõ ai hèn nhát. Đói,
rét không sờn, chúng ta sẽ thắng".

Trong khi đó, ở trại Điện Biên Phủ như thường lệ, khắp nơi binh sĩ chơi
bóng chuyền rồi đi tắm ở sông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.