ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 320

những toán quân thảm hại giẫm lên xác những bạn đồng đội khuất nửa
người ở dưới bùn lầy, những kẻ bị thương không lên được nữa, không một
ai còn có thể trông nom đến, đành xem như là bỏ đi, đành vùi xác chưa chết
ở trong bùn lẫn nước tiểu, phân, thây ma. Lòng gã sĩ quan nhảy dù đã từng
chinh chiến ngang dọc trên nhiều chiến trường, vừa được vinh thăng đại tá,
bỗng nổi lên căm hận lạ lùng; muốn gào thét lên nỗi nhục nhã tột độ của
đạo quân viễn chinh:

- Vinh quang của Điện Biên Phủ mà báo chí thế giới tự do không ngớt lời
ca ngợi, vinh quang chiến đấu trên vũng lầy thối tha đầm máu nhất ở Á
Đông, nhân danh Tây phương và nhân danh tình yêu các thiếu nữ xinh đẹp
đã đưa tên đặt cho các vị trí không còn nữa.

Đại tá Langlais đến xưng tội với linh mục Heinrich:

- Chúng ta đang đi đến thảm hoạ.

- Phải nhận lấy điều đó để đền bù lại những tội lỗi của chúng.

- Không phải thế? Con không yêu cầu cha an ủi theo lối đó. Cha hãy bảo là
con lầm, chúng ta còn có hy vọng. Cần đến, cha hãy xin một phép lạ.

Gần đây, cha tuyên uý Trinquard lo cho những toán quân đến xin giải tội và
chịu lễ sát bên bệnh viện, đứng ở dưới hầm làm dấu thánh giá, kêu lên:
không phải chiến thắng đang đến, mà là cái chết!

Tại hầm bộ chỉ huy, tướng Castries nói qua vô tuyến điện với vợ: "Em đừng
lo. Anh đã từng bị bắt làm tù binh rồi. Anh sẽ có cách xoay xở…".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.