ĐỆ NHẤT PHU NHÂN TRẦN LỆ XUÂN - Trang 390

- Nhưng nếu nó không chịu đi…?

- Nó không chịu đi cũng không được, vì Bảo Đại cũng đã bắt buộc phải ký
sắc lệnh huyền chức Tổng tham mưu quân đội quốc gia của nó. Trong 24
tiếng đồng hồ nữa, nếu nó không đi khỏi xứ này, sẽ bị coi là "một kẻ nguy
hiểm "bất tuân kỷ luật"… Không, nó không dám ngang ngược nữa đâu, vì
đến quan thầy của nó cũng đành chịu khuất phục, trong khi phải ngửa tay ra
xin đô-la để trả lương cho quân đội viễn chinh…

Nhìn qua bộ mặt hớn hở của đám đảng viên Cần Lao, Nhu nói:

- Quân đội quốc gia mất hắn, tất nhiên sẽ như rắn không đầu, phải lệ thuộc
chính phủ. Còn các lực lượng bổ sung như Bình Xuyên, Cao Đài, Hoà Hảo,
Pháp không cấp tiền cho để trả lương binh lính, không đánh cũng tan. Chỉ
có bọn Bình Xuyên, nhờ hai sòng bạc và nhà chứa gái, có đủ tiền tự túc, và
đang được Bảo Đại với Phòng Nhì cùng đám sĩ quan Pháp ủng hộ, mình
cần phải thanh toán trước. Chúng nó lại đang nắm giữ công an, cảnh sát đô
thành… Nhưng rồi ra chúng nó không đứng vững được lâu đâu, anh em cứ
yên trí. Tôi đã có cách…

Hôm sau buổi họp đặc biệt của nhóm Cần Lao trung ương, Lệ đang ngồi ở
trong phòng dinh Độc Lập với đống hồ sơ thì bác sĩ Lý Trung Dũng -
nguyên thấy xuất và y sĩ trong binh chủng địa phương thuộc quân đội Liên
hiệp Pháp hớt hải vào thưa:

- Thưa bà cố vấn, tôi vừa ở Tân Sơn Nhất về đây, tướng Hinh trước khi lên
máy bay đi Pháp còn nói với các sĩ quan ra tiễn như vầy: "Các bạn hãy tin
tôi. Dầu tình thế có ra sao, nội trong ba tuần lễ là lâu lắm, tôi sẽ trở lại với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.