ngoãn đối với người đàn bà hiến thân xác ra để xây đắp cho chính thể họ
Ngô.
Với tiền bạc lấy ở quỹ viện trợ Mỹ, với các mối tình tướng tá chinh phục
được Lệ bỗng cảm thấy mình có vai trò quan trọng trên sân khấu chính trị
miền Nam. Bên cạnh anh em chồng Thủ tướng, Giám mục, cố vấn, Lệ là
người đàn bà duy nhất nắm giữ giềng mối trong chính quyền họ Ngô,
nhưng Lệ vẫn thấy lòng chưa thoả mãn.
Trong cuốn nhật ký, Lệ đã ghi: "Năm 1954, nếu Chúa có mặt ở trần gian
này, dù Chúa có yêu thương, bao dung mấy đi nữa cũng không thể làm
thinh được trước một bọn khoác áo tu hành, nhân danh Chúa để đi làm
những công việc bẩn thỉu được. Tôi phải nói to lên rằng đó là "quân trộm
cướp mặc áo thầy tu" ngày ngày đến xin xỏ chạy chọt tiền bạc, áp phe với
anh chồng và chồng tôi. Chúng nó có đứa lại còn lên mặt tu hành, đạo đức
giả, dám nói động về tôi. Không, một ngàn lần không, dù tôi có sao đi nữa,
tôi cũng không giả dối, che đậy con dao sau lớp áo thầy tu như bọn chúng
nó.
"Lạy Chúa, Chúa đã phán hãy đuổi bọn con buôn ra khôi thánh đường tôi
cũng muốn lập lại rằng: "hãy lánh xa bọn trộm cướp khoác áo tu hành.
"Hơn lúc nào hết, sau khi réveillion ( t ối đêm Giáng Sinh hay Tân niên)
tôi còn nghe kể lại một cha vào dinh năn nỉ với anh chồng tôi xin một "áp
phe" tôi càng thấy muốn nôn mửa. Mặc dù người khoác áo tu hành đó là do
Đức Cha, anh chồng tôi giới thiệu.
"Không một ngày nào không thấy bóng những cái áo thâm chùng vô ra